Vì năm nhất không có nhiều cơ hội về nhà, trong kỳ nghỉ dài nhân ngày Quốc tế Lao động 1/5 lần này, Du Nhậm nhất định phải về Bách Châu một chuyến. Phải về thăm ông bà ngoại và đứa ba, cũng phải trả lại trước thẻ ngân hàng chứa 100.000 tệ của Phong Niên, và cần cho Tề Dịch Quả một câu trả lời rõ ràng sau nhiều ngày suy nghĩ.
Cô biết mánh lới thời mập mờ của một số người, "phớt lờ đối phương chính là chờ đợi đối phương", giống như ủ rượu, thời gian càng lâu, cảm xúc sẽ càng được ủ thơm nồng nàn. Nhưng Tề Dịch Quả không cho cô một vò rượu, mà lại đưa cô một bình giấm.
Tề Dịch Quả nói chị sẽ đi phẫu thuật cùng giáo viên tại vùng khác, e rằng phải sau kỳ nghỉ Quốc tế Lao động mới có thể về Thượng Hải. Nhưng Thái Thái, người chị ở xa nhưng trái tim chị luôn hướng về em, em không được phớt lờ chị, không làm bạn gái nhưng em vẫn là em gái của chị.
Bình giấm là do Du Nhậm tự hỏi ra: "Đi phẫu thuật ở đâu?"
"Thái Nguyên. À, đàn em của chị cũng đi." Tề Dịch Quả nghĩ đó là "báo cáo", nhưng Du Nhậm lại hiểu là "chị ấy cố tình."
Không biết có bao nhiêu đàn em tặng sô cô la, nhưng có một người giao bánh phô mai trước cửa nhà Tề Dịch Quả - Trước một ngày Tề Dịch Quả xuất phát, Du Nhậm bắt vài chuyến tàu điện ngầm và đi bộ hai cây số đến trước cửa nhà trên tầng 7 của Tề Dịch Quả, nhìn thấy một cô gái nước ngoài tóc vàng đang cầm bánh bước ra, gõ cửa nhà Tiểu Tề.
Tiểu Tề thò đầu ra, nhìn thấy chiếc bánh, hai mắt sáng lên, cô gái tóc vàng nói tiếng Trung lưu loát: "Chị thích là em vui." Trước khi đi còn quay lại cười một cái, dừng chân rồi lại nhìn Tiểu Tề một cái, hai tay vẫy vẫy như không biết nên để thế nào: "Ăn xong nhớ trả đĩa cho em."
Kiwi đúng là loại quả mang tính toàn thế giới. Du Nhậm đứng ở cầu thang giữa tầng 6 và tầng 7, ngước lên nghĩ, tay vẫn cầm một chiếc bánh nhỏ mua từ tiệm bánh ở cửa ga tàu điện ngầm. Tiểu Tề đợi cô gái đi vào rồi ngửi chiếc bánh phô mai, vét một miếng đưa vào miệng, đang gật gù đắc ý thì nhìn thấy Du Nhậm với đôi mắt sắc bén đứng dưới tầng.
Cô nhảy xuống cầu thang, một tay nâng khay bánh, một tay kéo cô gái: "Thái Thái? Sao em đến không nói với chị một tiếng?" Tề Dịch Quả đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi ngắn nhất là một tuần hoặc lâu nhất là hai tháng cho "suy nghĩ" của Du Nhậm, không ngờ chưa đến một tuần, cô bé đã mang quà đến tận cửa.
Du Nhậm theo Tiểu Tề vào nhà, Tiểu Tề bày mọi thứ lên bàn ăn: "Có phải vì biết chị sắp đi Thái Nguyên đến gặp chị trước không? Hehehe..." Cô chống tay lên bàn nhìn Du Nhậm: "Sao em không gọi điện nói, chị lái xe đến Dương Phố chẳng phải tiện hơn em đến sao?"
Cô rót nước cho Du Nhậm, sau đó ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ cạnh Du Nhậm, ánh mắt luôn ngắm nhìn Du Nhậm.
"Nhìn cái gì?" Du Nhậm đẩy kính lên, biểu cảm lạnh nhạt, nhưng mấy ngày nay trái tim cô như viên bánh nếp rơi vào bột đậu nành, dù thế nào cũng dính đầy Tề Dịch Quả. Hương vị của Tề Dịch Quả lưu lại trên môi và răng của cô, cái ôm của Tề Dịch Quả khắc sâu trong tâm trí cô, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay Tề Dịch Quả, những tin nhắn không gián đoạn của Tề Dịch Quả mỗi ngày khiến Du Nhậm mất ngủ vào ban đêm và gật gù vào ban sáng, thẫn thờ khi lên lớp và luôn để mắt đến điện thoại khi ăn...
Du Nhậm cảm thấy, một ngày không gặp mà ngỡ cách nhau ba thu không phải vì tương tư, cô tin chắc rằng đó là vì Tề Dịch Quả giao bài tập về nhà cho cô, cô bắt buộc phải nộp phiếu trả lời nên mới ngày tư đêm tưởng. Nhìn Tề Dịch Quả đang mặc quần ngủ và áo nỉ, Du Nhậm nói, em đã suy nghĩ kỹ.
Thực ra cô chưa suy nghĩ kỹ. Cô chỉ muốn gặp Tiểu Tề mà thôi. Yêu đương có thể dẫn đến hậu quả gì chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải đối mặt với những vấn đề kiểu này kiểu nọ sao? Du Nhậm đã tưởng tượng ra cảnh mẹ của Tiểu Tề - bà Hà - và Du Hiểu Mẫn đánh nhau túi bụi trong phòng khoa của Bệnh viện Trung tâm thành phố Bách Châu.
Sự do dự của Du Nhậm rót một chén rượu đắng vào tim Tiểu Tề, tay cô ôm chặt đầu gối: "Thật ra, vị trí nào chị cũng có thể chấp nhận, Thái Thái, em đừng cảm thấy áp lực."
"Hôn cũng đã hôn hai lần, bây giờ chị bảo em đừng áp lực?" Du Nhậm bối rối: "Tề Dịch Quả, chị đúng là rất buông thả." Với chút tức giận, lúc này Du Nhậm mới lộ tính đanh đá điển hình của thiếu nữ Bách Châu: "Vậy tại sao chị lại hôn em? Đó là quấy rối tình dục."
Hai tay Tiểu Tề nắm bộ đồ ngủ: "Hôn vì... thích Thái Thái." Cô đã biết đáp án nên tiến sát đến trước mặt Du Nhậm, hôn lên chóp mũi thiếu nữ: "Em có muốn lập hiệp ước ba chương không?"
Du Nhậm nói muốn, thứ nhất, chúng ta phải hình thành ý thức tự giác. Đôi má đỏ bừng của cô khiến Tiểu Tề nhìn thích thú: "Ừm?"
"Em... em không phải là cô gái có sức hấp dẫn." Du Nhậm không thể diễn đạt rõ ràng: "Em... em từng thích Mão Sinh nhiều năm. Học kỳ trước... em muốn... với bạn ấy, nhưng Mão Sinh không đồng ý. Em nghĩ, có lẽ em không có sức hấp dẫn đến thế, nên bạn ấy mới... thích người khác." Đây là lần đầu tiên Du Nhậm muốn mô tả đầy đủ cảm xúc tuổi trẻ của mình cho người khác.
Tề Dịch Quả nói Thái Thái, em uống nước, chị nghe. Du Nhậm đổi chủ đề: "Là ý thức tự giác của chúng ta, Tề Dịch Quả, chị hiểu không?"
Nữ tiến sĩ ngồi đối diện không nhịn được cười: "À, đàn em tặng sô cô la cho chị đúng là có chút cảm tình với chị, nhưng em ấy tưởng chị thẳng nên bỏ cuộc." Thấy ánh mắt sau cặp kính của Du Nhậm lộ vẻ không hài lòng, "Còn về bác sĩ tập huấn quy phạm, chị không phải người thứ ba, cô ấy đã ly hôn."
Đợi thêm một lúc nữa: "À, chị và giáo viên tiếng Anh yêu nhau được vài năm, cuối cùng chia tay vì cô ấy muốn kết hôn."
Du Nhậm đã có chút không kiên nhẫn, quay đầu sang nhìn chiếc bánh phô mai trên bàn, Tiểu Tề ngỡ ngàng nhận ra: "Ồ - người hàng xóm vừa rồi là Christina, bọn chị gặp nhau ở salon của trường. Cô ấy là người Thụy Điển, đến Thượng Hải học thạc sĩ. Bọn chị chỉ là hàng xóm nửa năm thôi, thi thoảng gặp mặt." Tiểu Tề bật cười, đưa tay nâng khuôn mặt đỏ bừng của Du Nhậm: "Là lỗi của chị, chị nên tự giác khai báo."
"Em không bảo chị nói điều này." Du Nhậm khẩu thị tâm phi, thanh minh cho bản thân khi đã thoải mái hơn: "Em không phải loại đa nghi, cũng không đến mức có mắt như không."
Điều thứ hai là cương lĩnh hành động. Du Nhậm nói, tuy lương trợ cấp của chị nhiều hơn, còn em chỉ là sinh viên đang đi học không có việc làm, nhưng em có gia đình hỗ trợ, sau này mọi cuộc đi chơi đều phải chia đều AA.
Tiểu Tề gật đầu: "Thái Thái nói đúng, nên lần trước chị mới nhận 600 tệ đó." Nói đến điều thứ hai, cô đã ôm Du Nhậm vào lòng, hương hoa hàm tiếu khiến Du Nhậm có chút choáng váng.
"Thứ ba, tính cương lĩnh tổ chức... Nếu... một ngày nào đó chị không thích em nữa, hãy nói thẳng với em, đừng trốn tránh." Du Nhậm cắn môi, sắc mặt càng đỏ hơn, nhưng đôi mắt đã sáng trở lại: "Tề Dịch Quả, làm được không?"
Trái tim Tiểu Tề đau nhói: "Thái Thái, chị khiến em cảm thấy như vậy sao?"
Cô vẫn trịnh trọng gật đầu: "Du Nhậm, chị sẽ không lừa dối em, dù là lúc nào đi chăng nữa, chị sẽ luôn hết lòng yêu em." Du Nhậm vòng tay qua cổ cô, hai người dựa vào nhau một lúc, nhưng trái tim họ vẫn đang tiêu hóa cuộc hội thoại ban nãy. Tề Dịch Quả vuốt tóc Du Nhậm, thầm liên tục thở dài, nhìn đôi mắt vừa ngượng ngùng vừa cứng cỏi của Du Nhậm, cô cười: "Thái Thái, hai người bạn gái cũ của chị đều không trưởng thành bằng em."
Khi phần đỉnh của chiếc bánh phô mai lún xuống, Du Nhậm nói em phải về trường đây, nếu về muộn sẽ bị bà cô ký túc xá nhìn thấy và càm ràm.
Tề Dịch Quả ôm chặt lấy cô: "Không được." Môi cô có ý thức cơ thể, áp sát vào môi Du Nhậm không chịu rời đi. Cho đến khi bản thân có chút không nhịn nổi nữa mới tách ra, giữa hai cánh môi mềm mại nhanh trí bật ra một cương lĩnh hành động: "Em ở lại nhé? Chị xin phép cho em."
Du Nhậm đỏ mặt lan đến tận cổ: "Không được... chỉ được ngủ bình thường thôi."
Tề Dịch Quả sửng sốt một chút, hơi dịch ra xa Du Nhậm: "Thái Thái, con gái chúng ta không giống con trai, chúng ta không nóng vội." Cô lấy thìa mời Du Nhậm ăn bánh: "Trong tủ lạnh còn có sủi cảo."
"Mẹ chị gói hơn một trăm ngày rồi phải không? Vẫn chưa ăn xong sao?" Du Nhậm nếm thử miếng bánh được cô gái Thụy Điển tặng, quả nhiên hào phóng dùng nguyên liệu, đậm đà hơn món bánh bán ở cửa hàng.
Trước khi ra ngoài cô đã xin nghỉ, nói rất nghiêm túc: "Cuối tuần ở lại nhà chị gái." Bạn cùng phòng của Du Nhậm đã quen người "chị gái" này từ lâu, còn từng chào hỏi khi gặp mặt trên đường, khen gen nhà Du Nhậm thật xuất sắc, đến cả tiến sĩ trông cũng xinh đẹp.
Du Nhậm nói đó là định kiến của các cậu, nếu xã hội nói nữ tiến sĩ đã tuyệt chủng, các cậu cũng cho là vậy sao? Phải có lập trường riêng chứ?
Một người bạn cùng phòng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị gái cậu hợp đóng vai Lý Mạc Sầu hơn."
Nữ đạo sĩ phá bỏ giai đoạn thanh tâm quả dục thật quá đáng sợ, nhưng Tề Dịch Quả nói chị sẽ không nóng vội, khiến Du Nhậm yên tâm hơn.
Đến tối tắm rửa sạch sẽ xong, cô dựa lên đầu giường đọc sách, trong khi Tề Dịch Quả gõ luận văn trên laptop, Du Nhậm cảm thấy nữ đạo sĩ quyến rũ nhất là khi tập trung, cho dù tóc của Lý Mạc Sầu rối bù, trên khóe miệng mọc hai cục mụn nước vì nóng trong người.
Buổi tối 11 giờ, Du Nhậm nói cô đi ngủ trước, yêu cầu Tề Dịch Quả đừng thức khuya.
Tề Dịch Quả liên tục nói: "Viết xong đoạn này chị sẽ đi ngủ." Chỉ mấy phút sau đã đi vào phòng tắm rồi chui vào giường. Du Nhậm quay lưng về phía cô, phía sau vang lên tiếng sột soạt một lúc, sau đó cảm nhận tấm lưng được đốt nhiệt nóng bừng - Tề Dịch Quả kéo cô qua ôm vào ngực, nếu da gà có thể nói chuyện, trên cơ thể Du Nhậm sẽ có nghìn quân vạn mã đang kêu gào: "Đừng đến gần em."
"Thái Thái, chị rất vui vì em có thể đến." Tay Tiểu Tề vòng qua eo Du Nhậm, ôm Du Nhậm thật chặt, dụi vào hõm cổ cô gái: "Mãn nguyện."
"Tề Dịch Quả, chị ôm chặt quá." Du Nhậm lí nhí.
"À, à, chị xin lỗi." Tiểu Tề rút tay lại, nghiêng người nói chuyện với gáy Du Nhậm: "Xin lỗi Thái Thái, mặc dù chị tốt nghiệp không yêu cầu gửi luận văn SCI bắt buộc, nhưng chị không thể để sơ yếu lý lịch thiếu khoảng trống này. Ban nãy chị bận quá không nói chuyện được với em." Luận văn chưa cần viết vội, chỉ là suốt thời gian đó Tề Dịch Quả đang đấu tranh tinh thần mà thôi.
"Vậy chị đã gửi bao nhiêu bài?" Du Nhậm quay người qua, nheo mắt nhìn Tề Dịch Quả.
Quả nhiên, khuôn mặt đó lại nhích gần hơn: "Bốn bài." Tiểu Tề nói: "Cần chủ động trước, sau này không phải khổ sở đánh giá chức danh, sẽ có nhiều thời gian hơn để yêu."
Du Nhậm thấy trên mặt Tề Dịch Quả không còn là hai cục mụn, mà là ba, bèn chọc thử, làm Tề Dịch Quả đau đớn chớp mắt: "Yêu thì có thể cho em chọc."
Hai cơ thể đối diện nhau đột nhiên nóng lên, Tề Dịch Quả lại ôm Du Nhậm: "Không sao đâu." Cô thì thầm vào tai Du Nhậm, dỗ dành: "Đừng căng thẳng."
"Em không căng thẳng." Du Nhậm cảm giác đường cong của Tề Dịch Quả hoá thành một con rắn quấn lấy mình, hơi thở như chiếc lưỡi lướt qua xúc cảm kỳ lạ của cô. Cô nhắm mắt lại, những nụ hôn của Tiểu Tề lại thánh thót rơi xuống, Du Nhậm nghe tiếng da đầu mình nổ tung. Không giống như đêm với Mão Sinh, điều mà Du Nhậm cảm thấy không phải kháng cự và vùng vẫy, mà đây là một miệng núi lửa đang hút lấy cô, khi chuyển động của vỏ trái đất tích tụ lại, Du Nhậm cảm thấy hai người dường như chỉ suýt chút nữa thôi sẽ bật nắp phun trào.
Tiểu Tề tham lam hôn cô rất lâu, nhưng hai tay vẫn ôm chặt eo Du Nhậm không sờ soạng bừa bãi. Du Nhậm có chút mong chờ, cô chợt hiểu rằng mình có thể trao thân cho người mình yêu giống như lần với Mão Sinh đêm đó. Cơ thể cô nhận ra điều này nhanh hơn tâm trí cô.
"Tề Dịch Quả?" Du Nhậm gọi Tiểu Tề.
"Gọi chị là Dịch Quả." Tiểu Tề nắm tay Du Nhậm, luồn vào trong vạt áo của mình: "Thái Thái muốn làm gì cũng được."
"Đây chính là yêu sao?" Một câu hỏi lý trí khác hiện lên trong bộ não thần kỳ của Du Nhậm. Đầu ngón tay của cô mới chỉ vòng qua eo Tiểu Tề được nửa vòng, Tiểu Tề cau mày, cuối cùng ôm chặt Du Nhậm: "Đừng cử động."
Du Nhậm không dám cử động nữa, nghe hơi thở của Tiểu Tề chuyển từ gấp gáp sang êm dịu mê man, dần dần ngủ thiếp đi trong lòng cô. Tiểu Tề, người mất ngủ lúc 12 rưỡi đêm thở dài: "Mới mười mấy tuổi thôi." Giày vò suốt một đêm, cô vẫn kiên trì thực hiện cương lĩnh tổ chức đã đặt ra của mình. Sờ lên miệng lần nữa, lại mọc thêm một cục mụn.