Phong Niên gọi điện thoại cho chị Tiểu Anh khi đã tìm được một nhà nghỉ trú tạm, thật không may, chị ấy đang có việc ở Hàng Châu. Nghe giọng điệu chị rất ngạc nhiên trước động thái nói được làm được của Phong Niên: "Chị hoàn lại vé, chị sẽ cố gắng về sớm thăm em." Tiểu Anh nói.
Phong Niên bảo chị không cần vội, ngày mai gặp lại cũng kịp. Tắm rửa xong, cô dựa vào đầu giường đọc sách, bên cạnh có bánh mì ăn thừa dùng làm món ăn nhẹ lúc nửa đêm. Đúng lúc đó Du Nhậm gọi tới, hỏi Phong Niên khi nào về Bách Châu.
"Ừm... Mình sẽ về một tuần trước đợt huấn luyện quân sự." Phong Niên nói mình vẫn muốn làm việc vài tháng trong kỳ nghỉ hè.
"Túc Hải nhớ cậu lắm đấy, cô nhóc nói muốn so chiều cao với cậu. Phong Niên, cậu đã cao lên tí nào chưa?" Du Nhậm nói, hiện nay lũ trẻ tiểu học đều cao hơn mình, nếu có cách nào giúp cao hơn 10 cm, mình tình nguyện lấy IQ ra đổi. Phong Niên nói hình như mình cao thêm 2 cm.
Nghe Phong Niên nói năng ngập ngừng, Du Nhậm cười: "Có vẻ như Phong Niên của chúng ta có tâm sự."
Ở đầu dây bên kia, Phong Niên đỏ mặt: "Mình không sao... Mình luôn không thể ngừng nghĩ về một người bạn, muốn đến Ninh Ba giúp người ấy."
Du Nhậm phát hiện ra điều gì đó: không thể ngừng nghĩ thì sẽ đi tìm đối phương, Phong Niên thuộc trường phái hành động. Du Nhậm nói, Phong Niên, nếu cậu thành công, nhớ báo tin vui cho mình nhé. Cho đến giờ phút này Du Nhậm vẫn không biết người bạn đó là nam hay nữ, cô mặc định là nam, cuối cùng không nhịn được mà cười: "Cậu nhớ tự bảo vệ bản thân."
Tóc Xoăn lắp bắp: "Không phải như cậu nghĩ đâu, thực sự chỉ là bạn bè, có lẽ họ không có ý đó với mình."
Thấy đã là 10 giờ tối, Phong Niên in dấu răng trên miếng bánh mì đã để khô, phải uống nước cho mềm mới nuốt trôi. Cuộc đời khô khan của cô giống như miếng bánh mì này, chỉ khi nghĩ đến Tiểu Anh mới có dòng nước ẩm ướt chảy qua.
Phong Niên đặt cuốn sách xuống, lướt đọc tin nhắn trên điện thoại, tin nhắn được Tiểu Anh gửi đến thình lình hiện lên trên cùng: "Tiểu Hoài, chị sẽ đến gặp em sau khi cất đồ vào cửa hàng ở Ninh Ba."
Phong Niên đoán có lẽ số hàng không ít, cô hỏi địa chỉ rồi ra ngoài ngay. Cửa hàng của Tiểu Anh nằm trong phố dệt may, vị trí rất khó tìm, phía trước còn có cầu thang chặn gần hết lối vào. Buổi tối tại nơi đây vẫn lác đác vài cửa hàng chưa nghỉ bán, những ánh đèn chơ vơ khiến Phong Niên an tâm, cô chờ đợi, dựa người trước cửa cửa hàng có tên "Tú Nhân" của Tiểu Anh, khắp chân bị muỗi cắn sưng tấy, trái tim ùng ục bọt nổi như nước sôi.
Tiểu Anh kéo xe đẩy, tiếng bánh xe lăn trên mặt đất lộc cộc lộc cộc, từ xa đã trông thấy một cô gái gầy gò, chị nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Hoài."
Phong Niên chạy tới: "Em đây." Cô đẩy xe từ phía sau, trên sàn xe là bốn bao quần áo lớn xếp cao. Phong Niên không biết Tiểu Anh đã một mình vận chuyển những bao hàng này về Ninh Ba bằng cách nào. Tiểu Anh quay đầu lại: "Thật xin lỗi, đã nhất trí chị sẽ đi gặp em, mà lại để em đợi chị ở đây, có phải nóng lắm không?" Phong Niên nói không nóng, tay càng đẩy mạnh hơn.
Tiểu Anh mở cửa tiệm, bật công tắc lên, tự hào nói này học sinh xuất sắc, hãy nhìn xem, đây là cửa hàng của chị.
Cửa hàng rất nhỏ, tổng cộng chưa đến 20 mét vuông, nhưng Tiểu Anh rất khéo tay và nhanh trí, biến vài mét vuông ở lối vào thành khu trưng bày; phía sau tách thành một phòng nhỏ, chắc là nhà kho; đằng sau quầy tính tiền chỉ miễn cưỡng đủ không gian cho một người ngồi; máy vi tính, máy tính cầm tay, sổ tay và một số vật dụng nhỏ đều được xếp ngăn nắp; sàn nhà không dính một hạt bụi; quần áo được lựa chọn kỹ lưỡng; trên mặt kính không nhìn ra một vết bẩn. Có thể thấy Tiểu Anh rất tận tâm chăm sóc cửa hàng này.
Phong Niên cúi xuống chuyển quần áo vào cửa hàng, Tiểu Anh nói chỉ cần đặt ở cửa, đóng cửa lại là được.
Tiểu Anh nói buổi trưa chị đến Hàng Châu ghé qua vài khu chợ và đường phố, chỉ riêng chợ quần áo phụ nữ trên đường Võ Lâm đã tốn ba tiếng đồng hồ cuốc bộ. Vì không lấy được những đơn sản xuất dư tại địa phương nên chỉ có thể thu gom ở Hàng Châu.
Hai người đến trước cổng phố dệt may dân dụng, Tiểu Anh nói đã 11 giờ đêm, hay là em cũng đến nhà nghỉ ở cùng chị một đêm? Hai chị em mình đã lâu chưa nhậu cùng nhau.
Dưới ánh đèn đường, Phong Niên mới có thời gian nhìn kỹ Tiểu Anh, chị ấy cắt tóc ngắn hơn, nhuộm sang màu hạt dẻ trưởng thành, móng tay sơn màu xanh lam, màu son môi vẫn thế. "Nhìn gì đấy? Gần một năm chưa gặp chị Tiểu Anh, thấy chị già đi do làm lụng vất vả à?" Khi Tiểu Anh cười, có tầng quyến rũ nơi khóe mắt chị ấy lan ra toàn bộ khuôn mặt, bị nuốt chửng bởi cảm giác sành đời.
"Em thấy chị Tiểu Anh thời trang hơn." Phong Niên thấy chị mặc quần ống lửng màu xanh đậm, lộ vài vết máu đỏ rõ ràng dưới bắp chân. Tiểu Anh còn chưa kịp phản ứng, Phong Niên đã ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ đó: "Bị xước ở những đâu?" Ngón tay Phong Niên chưa kịp chạm vào đã rụt lại, cô đứng dậy, vẫn cúi đầu: "Đau lắm phải không?"
"Bị ngã lúc lên xe buýt, quẹt vào lề đường." Tiểu Anh nói không sao đâu: "Chỉ là những bao tải quần áo này mang lên xe buýt bị người ta nhìn chằm chằm nhiều lần, thậm chí có người còn cố tình đá vào chúng..." Tiểu Anh nói không còn cách nào khác, muốn đi taxi nhưng không thể bắt được, đành dùng cách này.
Tiểu Anh và Phong Niên chuyển đến một căn phòng tiêu chuẩn, Tiểu Anh không còn tâm trí nghĩ đến chuyện tắm rửa, đặt bên đầu giường một chai bia lạnh, vài gói mề vịt làm đồ nhắm. Phong Niên ngồi khoanh chân ở đầu giường bên kia nhìn chị, khi ánh mắt của Tiểu Anh hướng đến, Phong Niên vội cầm chai lên uống.
"Sao em không ở lại Bắc Kinh xem Thế vận hội?" Tiểu Anh nói đây là sự kiện ngàn năm có một, đến Ninh Ba làm việc thật phí.
"Không phí." Phong Niên kiên định nói.
Nếu nói về sự khác biệt giữa Tiểu Anh bây giờ và Tiểu Anh khi còn ở xưởng may, Phong Niên cảm thấy chị như đang có một cuộc sống rực rỡ: Đều là mệt, nhưng Tiểu Anh của hiện tại mệt theo một cách rất lộng lẫy. Tiểu Anh cho biết hiện nay cửa hàng trên mạng kinh doanh rất khá, chị đang chuẩn bị mở cửa hàng thứ hai và thứ ba: "Không thể bán hàng xuất dư mãi được, chị muốn xây dựng thương hiệu của riêng mình".
"Vậy... căn nhà ở Bách Châu?" Phong Niên vẫn nghĩ về món nợ của Tiểu Anh, Tiểu Anh nói trước mắt đã trả một nửa, vẫn còn khoản nợ 200.000 tệ. "Căn nhà ở nhà máy dệt 3 tuy đổ nát, nhưng chị không nỡ."
"Thật ra không trả cũng được, chẳng phải những người nợ bây giờ toàn là các ông chú lớn tuổi sao? Chị ở tỉnh khác bọn họ cũng không làm gì được chị."
Nhưng Tiểu Anh vẫn trả: "Tiểu Hoài, cột sống của chị đã gãy vì bọn họ, nếu không trả hết nợ, chị luôn thấy như mình đang bò trong vũng bùn." Tiểu Anh làm động tác rửa mặt: "Chị phải lau sạch, mệt đến đâu cũng chỉ vì tốt cho mình."
Trước khi đi tắm, Tiểu Anh hỏi Phong Niên: "Có áo phông không? Cho chị mượn một cái."
Phong Niên vừa lăn vừa bò đến bên vali tìm quần áo, bên trong ngoài sách ra vẫn toàn là sách, bên cạnh thoang thoảng mùi nước hoa trộn lẫn mùi mồ hôi, Tiểu Anh vén tóc ngồi xổm xuống cùng: "Chà, đúng là học sinh xuất sắc, toàn là sách." Cầm một cuốn sách cổ lên, thấy là chữ Hán phồn thể hàng dọc: "Cái này đắt lắm nhỉ?"
"Không đắt, mua theo cân ấy mà." Phong Niên nói, cô lấy chiếc áo phông mới nhất ra: "Cái này được không?"
Tiểu Anh nói được, khi tắm xong, quần áo của Phong Niên trông như chiếc váy ngủ trên người chị. Đôi chân chị thon dài và trắng nõn, nước trên tóc nhỏ giọt xuống cổ như những hạt mưa đọng lại trên lá sen. Phong Niên rời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm vào cuốn sách, Tiểu Anh ngồi đối diện, lặng lẽ lau tóc: "Em đã nghĩ kỹ muốn đến làm việc chỗ chị chưa?"
"Em đã nghĩ kỹ." Phong Niên đặt cuốn sách xuống: "Em cũng có thể không cần tiền, chỉ mong có cơ hội rèn luyện."
Tiểu Anh vỗ nhẹ đầu Phong Niên: "Em là sinh viên Đại học Bắc Kinh, không cần tiền thì đến cửa hàng nơi khỉ ho cò gáy của chị để rèn luyện miễn phí?" Ngày mai sẽ bàn chi tiết sau, Tiểu Anh ngáp một cái: "Tóc chưa khô hẳn cũng phải ngủ thôi." Chị cười, nhìn vào mắt Phong Niên: "Ngủ ngon."
Chị chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhịp hô hấp trong màn đêm phả ra từng tiếng như những sợi chỉ dệt thành mạng lưới vô hình. Phong Niên không ngủ được, linh hồn cô ngã nhào, quay cuồng và rồi cẩn thận đưa tay chạm vào tấm lưới - Phong Niên nín thở đưa tay đến gần Tiểu Anh, khi đầu ngón tay cảm thấy hơi thở chị quét qua, cô lại rụt về.
Sợ mình trằn trọc làm phiền Tiểu Anh, Phong Niên cố thủ tư thế nằm nghiêng miễn cưỡng vào giấc, trời còn chưa sáng, cô thấy cơ thể mình khó chịu, bụng đau lạ thường. Vào phòng vệ sinh mới biết kinh nguyệt của mình đến sớm một tuần.
Nhìn bản thân trong gương kỹ hơn, Phong Niên lại lấy tay giãn mí mắt trên và dưới, thôi miên chính mình: "Mắt hãy to hơn, to hơn thêm nữa."
Hình như có tác dụng thật, vì Tiểu Anh có khen cô trong giờ ăn buổi sáng: "Phong Niên, chị thấy em xinh hơn đấy, sao mắt em lại to hơn chị tưởng tượng nhỉ?" Phong Niên nắm bắt được ba thông tin: Trước đây Tiểu Anh nghĩ mình xinh, bây giờ Tiểu Anh nghĩ mình xinh hơn so mắt mình to hơn, và Tiểu Anh từng tưởng tượng đến mình.
Có sự cách biệt tận mười vạn cộng thêm tám nghìn dặm giữa "tưởng tượng" và "ảo tưởng", nhưng ở Phong Niên, cả hai đã trở thành một cặp từ vựng thân thiết, dù sao Tiểu Anh cũng từng tưởng tượng đến cô.
Tiểu Anh nói mỗi tháng sẽ đưa Phong Niên 5.000 tệ, nếu doanh số tốt sẽ có thưởng thêm. Công việc rất lặt vặt, Phong Niên chủ yếu chăm sóc khách hàng, trông cửa hàng hoặc chỉ cần đóng gói vận chuyển. Như thế cô có thể tranh thủ thời gian chăm sóc cửa hàng trực tuyến mới. Ngoài ra, Tiểu Anh còn bao ăn bao ở, Phong Niên chuyển đến căn nhà thuê của chị, Tiểu Anh ngủ trong phòng ngủ, Phong Niên ngủ trên ghế sofa. Vốn dĩ đó không phải ý muốn của Tiểu Anh, nhưng Phong Niên nói em đã quen với những chiếc giường cứng, thích nằm sofa hơn nệm lò xo.
Sinh viên xuất sắc học việc rất nhanh, không hề mọt sách ngu ngơ và vô dụng như mọi người nghĩ. Hễ rảnh, Phong Niên lại lên mạng "hôn, hôn, hôn", cũng có cả một tập hợp những mẫu câu trả lời lưu trong phần mềm để đối phó với những vị khách hạnh hoẹ gây rối. Trên đó có ghi: Khách hàng bới móc/Khách hàng lải nhải/Khách hàng mặc cả/Khách hàng gây sự/Khách hàng thành tâm muốn được tư vấn, chỉ mất ba ngày để đạt được kết quả gấp đôi với một nửa công sức.
Mỗi ngày nhận đơn xong đều phải gửi hàng trước khi bên chuyển phát đóng cửa vào buổi chiều, chữ của Phong Niên đẹp, khiến nhân viên vận chuyển không khỏi ngắm thêm vài phút khi điền đơn: "Chữ viết đẹp thế, sao lại làm nghề này?"
Phong Niên nói chú cũng sở hữu khuôn mặt đẹp trai, sao lại làm nghề này? Nghe vậy, ông chú chuyển phát phá lên cười, cũng rất quý các cô gái trẻ trong cửa hàng: "Buổi tối chạy đơn hàng đi ngang qua, chú sẽ đem hàng về cho mấy đứa, mấy đứa không cần phải tự chạy đâu."
Ngoài phạm vi nhiệm vụ, Phong Niên vẫn gõ chiếc laptop của mình không ngừng nghỉ, ngay cả buổi tối về nhà cũng không ngoại lệ. Tiểu Anh tưởng Phong Niên đang làm bài tập về nhà, kết quả vài ngày sau Phong Niên nộp cho Tiểu Anh một mẫu báo cáo Excel đơn giản: "Chị Tiểu Anh, em đã xem cuốn sổ ghi chép của chị, trong đó phân tích chi phí, lợi nhuận, hàng hóa và dòng tiền rất chi tiết." Kỳ thật Tiểu Anh chỉ kiểm kê tổng hợp theo từng giai đoạn, những con số ước tính gần đúng. Trong khi Phong Niên đã thống kê kỹ lưỡng toàn bộ tình hình doanh thu của cửa hàng trực tuyến trong những tháng gần đây, sau khi tra rất nhiều thông tin, cô chỉ vào số liệu trong bảng: "Chị Tiểu Anh, em đã ghi kỹ tất cả số lượng khách ghé thăm cửa hàng, giá đơn khách, số lượng khách sẽ mua lại."
Tiểu Anh cúi sát nhìn màn hình máy tính, cẩn thận xem dữ liệu trong bảng: "Hữu ích, thực sự rất hữu ích. Ít nhất bằng cách này chị sẽ biết khả năng thu hút khách của cửa hàng ra sao, biết cả những thay đổi trong sức chi tiêu của khách hàng đối với quần áo." Bảng biểu khiến dữ liệu không còn xuất hiện ở trạng thái tĩnh, mà phản ánh trực quan những biến động kinh doanh trong giai đoạn này. "Tiểu Hoài, em dạy cho chị đi." Đôi mắt của Tiểu Anh lóe lên sự phấn khích.
Tiểu Anh cũng kinh ngạc nhìn Tóc Xoăn: "Sao em thông minh vậy?" Tiểu Anh tưởng rằng học giỏi chỉ là đạt điểm cao trong kỳ thi, hoàn toàn không ngờ Phong Niên cũng rất biết động não phân tích khi làm việc. Cuối cùng chị thở dài: "Thảo nào em đỗ Đại học Bắc Kinh." Ngoài kia có nhiều ông sếp nhỏ vừa kiếm được chút tiền đã khoe khoang rằng hồi xưa tôi không thích học, nếu thích đã vào Thanh Hoa Bắc Đại từ lâu. Anh chị thấy đấy, hoạt động kinh doanh hiện tại của chúng ta, kể cả mấy sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại cũng không làm được.
Đúng là không phải không làm được, chỉ là không thích mà thôi. Tiểu Anh nghĩ.
Vì vậy, vào thời gian kiểm kê sau khi tan ca hàng ngày, Phong Niên vừa giao tiếp với Tiểu Anh cách sử dụng biểu mẫu, vừa không ngừng sửa đổi hệ thống quản lý dữ liệu cửa hàng đơn giản này.
"Chị Tiểu Anh, em không biết nhiều về mua bán làm ăn, nếu chị cảm thấy có vài dữ liệu rất quan trọng, chị cũng hãy nhớ thêm vào, em sẽ giúp chị liệt kê công thức tính toán." Phong Niên nói thực ra ngành này của chị rất thú vị, phức tạp hơn việc bán hoành thánh của em rất nhiều.
Triết lý bán hoành thánh của Tống Hội Hương là: mỗi ngày làm 100 bát hoành thánh trong kỳ nghỉ hè và đông, đến ngày học sinh tựu trường thì làm 300 bát. Công việc được đơn giản hóa chỉ với nhào nhân và trộn bột, gói hoành thánh và chiên nguyên liệu.
Có năm tình hình kinh doanh của gia đình rất khởi sắc, Tống Hội Hương khuyến khích con gái: "Nếu bán được 400 bát trong 5 ngày liên tiếp, mẹ sẽ thưởng cho 50 tệ" Kết quả tuần đó trung bình mỗi ngày chỉ bán được hơn 380 bát, vốn đã cao hơn rất nhiều trong ngày bình thường, Phong Niên cũng bận đến mức vai đau cổ nhức, nhưng Tống Hội Hương không còn nhắc đến phần thưởng nữa. Hoài Phong Niên nghĩ mẹ mình không đưa cũng bình thường, chỉ là có chút thất vọng: "Cũng phải thưởng một ít chứ, còn đang mong mua vài cuốn truyện tranh với số tiền đó."
Tiểu Anh biết cách khen thưởng nhân viên, buổi tối sau khi giao hàng, cô dẫn Phong Niên đi ăn nhiều món ăn ngon khác nhau, nói rằng chị từng làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết món nào chất lượng và tươi ngon. Nhiều hôm chị mua vài món ăn từ bên ngoài về bật điều hoà làm một bữa thật ngon cùng Phong Niên. Chị có thể ngồi bắt chéo chân trần trên ghế hoặc chống một chân xuống mặt ghế, người khác ngồi như vậy sẽ rất chướng tai gai mắt, nhưng Phong Niên cảm thấy nhịp chuyển động nhẹ nhàng nào từ chân Tiểu Anh cũng đáng yêu đến khó tả.
Phong Niên không quan tâm mình ăn gì, cũng không quan tâm mình làm việc hơn 10 tiếng mỗi ngày cùng Tiểu Anh, chỉ chờ mong có thể nói chuyện với Tiểu Anh và nhìn thấy khuôn mặt chị cười vui vẻ ngoài những lúc bận rộn. Tiểu Anh nói, Tiểu Hoài, em ở đây thật phí phạm tài năng.
Không chỉ giúp Tiểu Anh sắp xếp dữ liệu, mà còn phân loại kho hàng phía sau cửa hàng lại từ đầu, nếu hàng bị tồn kho hơn một tháng, Phong Niên gợi ý Tiểu Anh chuyển chúng vào một cửa hàng mới khác, đóng gói và bán ra với giá thấp. Tiểu Anh cũng đang có ý định này, chị hỏi sao em hiểu những cái đó?
"Mùa hè, nhân hoành thánh không gói hết, để đến ngày hôm sau sẽ không còn tươi. Em bảo mẹ thêm nguyên liệu làm thành viên chiên để bán, tránh chất chứa dư thừa." Phong Niên nghĩ làm buôn bán cũng có điểm tương đồng.
Tiểu Anh cùng Phong Niên nói về kinh doanh, nói về kế hoạch, cuối cùng là nói về bản thân chị: "Công xưởng trước kia nơi chúng ta làm việc ấy, chị đến lấy hàng sản xuất dư, ông chủ ở đó quấy rầy chị." Tiểu Anh nói trước đây chị cũng từng chịu đựng như thế, đàn ông lấy cái lợi dẫn dụ ngay trước mắt, cuối cùng muốn phụ nữ hy sinh nhiều hơn.
Phong Niên không hiểu rõ điều này lắm, cô mở to mắt nhìn biểu cảm có phần thăng trầm của Tiểu Anh: "Phụ nữ thì sao?"
Tiểu Anh mím môi, rồi cười: "Có một chuyện, chị luôn chưa nói với em, thực sự không biết nên mở lời thế nào." Chị uống cạn một chai bia: "Chị biết Du Nhậm, bạn cùng lớp của em, Bạch Mão Sinh là người chị cướp từ tay em ấy."
Phong Niên mắt chữ O mồm chữ A: "Hả..." Chứ còn gì? Đều là người Bách Châu, đều là hát sinh, toàn Bách Châu có thể tìm được bao nhiêu người hát sinh yêu nghiệt như vậy? Không phải mình không hợp mệnh với Du Nhậm, cũng chẳng phải không hợp với Tiểu Anh, hoá ra oan gia định mệnh của mình là Bạch Mão Sinh trắng trắng sáng sáng xinh xinh đẹp đẹp kia.
Thấy tâm trạng Phong Niên tệ đi rõ rệt, Tiểu Anh cũng lắp bắp: "Cho nên... chị không tiện nói."
"Chị, chị còn thích Bạch Mão Sinh không?" Giọng Phong Niên run run, cô nuốt chửng ngụm bia: "Em, chị thấy em có được không?" Mặt Phong Niên đỏ bừng: "Không phải em ép chị, nếu chị thấy em không được... cũng không sao."
Cô gái xoa khuôn mặt nóng bừng của mình: "Em có thể làm việc, sau này cũng có thể giúp chị chăm sóc khách hàng từ xa, em còn có thể làm biểu mẫu, cũng có thể..." Trong hơi men, Phong Niên gấp gáp đến mù quáng: "Em cũng có tiền."
Phong Niên nói em có 100.000 tệ tiền tiết kiệm, chị Tiểu Anh, nếu chị buôn bán quay vòng vốn không đủ, em có thể cho chị mượn.
Rõ ràng là một học sinh xuất sắc, nhưng khi bày tỏ tình cảm lại nói ra điều kiện sáo rỗng nhất: Em có thể cho chị cái gì.
Thấy dáng vẻ hoảng loạn của Phong Niên, Tiểu Anh vừa buồn cười vừa cảm động, cô nói, Tiểu Hoài: "Em rất tốt bụng, nếu là vài năm trước, có lẽ chị sẽ rất rung động." Có giọt lệ rưng rưng trong đôi mắt chị: "Lúc đó chị ngu ngốc, thật sự tưởng rằng những gì mình cướp được sẽ là của mình, nhưng chị không thể giữ được."
Chị không thể kiểm soát được tình cảm và nỗi hổ thẹn của cô ấy dành cho Du Nhậm, cũng không thể kiểm soát hành xử thận trọng của mình đối với cô ấy, cô ấy càng tốt với chị, chị càng cảm thấy cái tốt này sẽ có ngày hết hạn, chị sợ sẽ không thể rời đi nếu được cô ấy ủ say. Bởi vì chị nghèo đến nỗi tay chị run rẩy, không thể gắng sức được.
Tiểu Anh nói Phong Niên, chị không xứng đáng, em có biết chị là người thế nào không?
"Để mở cửa hàng phát tài, rõ ràng đã biết ông chủ có ý đồ với chị nhưng chị vẫn nửa kéo nửa đẩy nhảy vào chiến đấu với anh ta, cuối cùng chia tay với cô ấy." Tiểu Anh rơi nước mắt: "Chị muốn tiền bạc rủng rỉnh đầy mình, giàu có kiêu căng đứng trước mặt cô ấy và nói rằng, chúng ta hãy mua một căn nhà và sống cùng nhau đi."
"Có... có thể chiến đấu cùng nhau mà." Phong Niên vội vàng lau nước mắt cho chị Tiểu Anh: "Nếu chị vẫn thích, hay là hãy đi tìm cô ấy? Em sẽ đi cùng chị." Cô quên mất nỗi đau của mình, chỉ biết xót thương cho Tiểu Anh.
"Đã lâu quá rồi, chị cũng đã làm tổn thương cô ấy. Có lẽ cô ấy đang sống cuộc sống mới của riêng mình." Tiểu Anh nhận lấy khăn giấy: "Bây giờ chị chỉ muốn khởi nghiệp kinh doanh, tạo dựng thương hiệu, chị đã hiểu ra, tiền mới là người bạn đời tốt nhất. Chỉ cần chị chăm chỉ, tiền sẽ không ngừng tăng lên, chị sẽ không lo nó vô duyên vô cớ bốc hơi khỏi tài khoản." Tiểu Anh lại cười: "Thế nên, Tiểu Hoài, cảm ơn em, nhưng chị không tài nào có tâm trạng yêu đương."
Phong Niên im lặng một lúc, cô rót bia cho Tiểu Anh: "Vậy... vậy hãy tập trung kiếm tiền." Cô gái tháo kính ra lau đi lớp sương mù: "Em sẽ không nhắc đến chuyện này nữa," cô cố gắng hết sức giấu đi sự cay đắng trên khuôn mặt.
Trình độ cao nhất của yêu đơn phương không phải là không cho đối phương biết, mà là để đối phương biết nhưng vẫn giả vờ thản nhiên rút lui: Em sẽ không nhắc đến nữa.
Không nhắc đến không có nghĩa là không còn thích, chỉ là muốn giấu kín tình yêu vào nơi sâu hơn mà thôi. Tình yêu khó hơn thi cử, "cầu mà không được" chẳng qua chỉ là là câu hỏi cơ bản nhất. Phong Niên ôm đầu gối nhìn Tiểu Anh, đối phương cười: "Nhưng Tiểu Hoài, chị phải công nhận rằng em rất can đảm."
Phong Niên ngồi lùi lại phía sau: "Em... kỳ rụng trứng của em còn chưa đến..."* nhưng kỳ bồi hồi của cô lại đến rồi, Phong Niên vẫn để lại một câu: "Chị Tiểu Anh, nếu một ngày nào đó chị muốn yêu, hãy xem xét lại em nhé, em có đôi mắt to, lại còn có tiền." Nói xong, Phong Niên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô đẩy cặp kính trên sống mũi lên: "Đúng là em rất can đảm."
*Chỗ này Ấn Tú nói Tiểu Hoài 有种, nghĩa là can đảm/giỏi giang, nhưng cũng có ngữ cảnh khi từ này được hiểu là "có giống" (giống theo nghĩa "dụng cụ" để sản xuất ra đồng loại, con cái).