"Phu nhân, tiểu Hương không mong có thể làm chính thất của công tử, chỉ xin có thể hầu hạ bên cạnh công tử, nô tỳ cũng đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi." Nữ tử áo vàng quỳ xuống trước mặt nữ nhân đầu đầy trâm cài, phía sau nàng là vài nô bộc cao lớn.
Lão phu nhân sắc mặt lạnh lẽo, một cái chén trà nện vào trán nữ tử áo vàng: "Giỏi cho một con tiểu nha đầu, ta lúc trước vốn đã nghi ngờ ngươi sao lại muốn hầu hạ bên cạnh Vũ nhi, thì ra là nổi lên loại tâm tư này, một con tiện nô, lại có ước vọng trèo cao, ngươi nếu không muốn gả cho tên gác cổng Lý Giang, vậy chịu hình phạt loạn côn rồi cút đi đi."
"Phu nhân, van cầu phu nhân cho nô tỳ ở lại bên cạnh công tử." Nữ tử áo vàng không ngừng dập đầu, trên trán đã sớm chảy máu, nhưng những người xung quanh đều chỉ lạnh lùng nhìn xem, không ai muốn tiến lên cầu xin.
"Giỏi cho một con tiện tì không biết xấu hổ, ném ra ngoài." Phu nhân tựa hồ ngay cả liếc nhìn nữ tử áo vàng cũng ngại tâm phiền, cúi đầu lấy khăn tay bằng lụa lau khóe miệng mình.
Nữ tử áo vàng thấy thế, mạnh mẽ đứng dậy, thẳng tắp lao về phía cây cột bên cạnh, chỉ nghe một thanh âm nặng nề vang lên, trên cột trụ màu son tràn ra huyết hoa đỏ sậm.
Tiếng huyên náo, khắc khẩu truyền tới, lúc Kiến Vũ đi vào sân nhỏ, chứng kiến chính là hình ảnh nha đầu hầu hạ bên cạnh mình gần mười năm ngã trên mặt đất, gò má trắng nõn của nàng đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, thấy cậu tiến đến, liền đứt quãng nói một câu: "Công tử, nô tỳ không muốn rời khỏi công tử." Sau đó, cặp mắt trong trẻo kia đã không còn mở ra nữa.
Kiến Vũ nhìn nha hoàn đã không còn hơi thở, nhìn lại nữ nhân đang ngồi ở ghế trên, thanh âm mang theo tức giận: "Mẫu thân, tiểu Hương là a đầu của con, người có thể nào lại ép nàng đến chỗ chết?!"
"Vũ nhi, con là Phùng gia Nhị công tử, sao có thể ở cùng loại tiện tì này, con phải nhớ rõ, đám thê thiếp của Phùng gia nhất định đều phải là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngàn vạn không thể là người ti tiện." Phu nhân mặt không đổi sắc, lạnh lùng liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt không có chút thương cảm nào, ngoại trừ lạnh lùng chính là ngạo mạn, thứ độc hữu (riêng có) của người Phùng gia chính là sự ngạo mạn gần như lãnh huyết này.
Người của Phùng gia... người của Phùng gia...
Công tử, nô tỳ không muốn rời xa công tử.
Kiến Vũ từ trong mộng bừng tỉnh, sau khi ngồi dậy mới phát giác trên trán toát mồ hôi lạnh, phía sau lưng cũng đã bị mồ hôi thấm ướt. Từ nhỏ đã từng được nghe qua rất nhiều sự tích của các bậc trưởng bối Phùng gia, Phùng gia sinh ra tướng quân trấn quốc, Tể tướng bày mưu tính kế, tài tử danh chấn thiên hạ, đệ nhất mỹ nhân kinh thải tuyệt diễm, còn có nam hậu văn võ song toàn. Phùng gia từng có rất nhiều người huy hoàng, mỗi người đều có tài năng riêng, nhưng không có một người nào là sống vì mình, bởi vì bọn họ từ đầu đến chân đều thuộc về Phùng gia, chứ không phải thuộc về chính mình.
Mười bảy tuổi năm đó, tỳ nữ ái mộ mình không muốn gả cho gia nô mà đâm đầu vào cột chết, bên ngoài bất quá cũng chỉ là một tiện tì không biết xấu hổ trong miệng mẫu thân, nhưng trên thực tế là một đóa hoa đã bị Phùng gia chôn vùi sinh mệnh, là chính mình đã phụ người đó một mảnh thâm tình.
Cái xác không hồn không hiểu tình cảm như người Phùng gia, lại có chỗ nào đáng để người khác yêu mến?
Ở trong mắt người Phùng gia, môn đăng hộ đối với so với bất cứ điều gì cũng đều quan trọng hơn. Còn nhớ vị thúc thúc rời khỏi Phùng gia đã từng nói với mình, Phùng gia chính là một phần mộ mai táng nhân tính, người Phùng gia có được vinh quang mà người trong thiên hạ cực kỳ hâm mộ, nhưng lại không có cái khoái hoạt mà người trong thiên hạ đều có. Luôn chỉ biết quy củ như người Phùng gia, bất quá cũng chỉ là cái tượng gỗ đẹp mắt lại tinh xảo, không hơn không kém.
Đầy bụng kinh luân, võ công cao cường, dung mạo tuấn mỹ, phong hoa tuyệt đại, những điều này đều là danh hiệu những người kia phong cho mình, nhưng cuối cùng, mình cũng chỉ là một trong số những tượng gỗ tinh xảo của Phùng gia mà thôi.
"Kiến Vũ, em sao vậy, gặp ác mộng sao?" Cho đến khi một thân thể ấm áp tới gần sau lưng, cậu mới quay đầu nhìn lại.
Vương Thanh bật chiếc đèn bên cạnh đầu giường, thấy Kiến Vũ sắc mặt trắng bệch, vội vàng đem cậu kéo vào trong ngực, phát hiện toàn thân cậu lạnh buốt, ngay cả trong lòng bàn tay cũng là mồ hôi, vội dùng chăn đem cậu bao lấy, vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cậu: "Đừng sợ đừng sợ."
Kiến Vũ ngón tay có chút cứng ngắc, thân thể bị bao lại trong chăn dần dần khôi phục tri giác, cậu nhìn ánh mắt lo lắng của người trước mặt, khóe miệng cười cười: "Em không sao, chỉ là một cơn ác mộng thôi."
Vương Thanh thấy thần sắc cậu thật sự khó coi, cũng không hỏi là ác mộng gì, ôm lấy Kiến Vũ đã bọc thành nhộng, cách cái chăn nhẹ nhẹ vỗ phía sau lưng Kiến Vũ.
Kiến Vũ nhắm mắt lại, sự vỗ về nhẹ nhàng sau lưng khiến cậu dần dần bình ổn tâm tình, ngay cả bối rối cũng từ từ biến mất, ở đây đã không phải là Phùng gia, mà cậu cũng không còn là Phùng Kiến Vũ, chuyện người Phùng gia nhất định phải làm được, cậu rốt cuộc không cần phải tuân thủ, không cần phải làm nữa, cuộc sống của mình bây giờ, là thứ mà người Phùng gia nghĩ cũng không dám nghĩ, gặp được một người quan tâm mình như thế này, hẳn là vận may của mình a.
Vương Thanh lại nhẹ nhàng vỗ về Kiến Vũ, thấy cậu dựa vào mình tựa hồ đã ngủ, mới nhẹ nhàng đem Kiến Vũ đặt sang một bên, những lời mà Kiến Vũ đã nói trước khi ngủ làm anh không thể chợp mắt được, trong lòng của anh rất rõ ràng, Kiến Vũ căn bản không hiểu rõ những chuyện này, nếu như trước kia anh còn có hoài nghi đối với thân phận Kiến Vũ, như vậy hiện tại anh đã có thể xác định.
Người nằm ở bên cạnh, tuyệt đối không phải là đứa em trai bại gia tử trước kia của mình, có lẽ thằng bé đến từ thời đại viễn cổ, cũng có khả năng đến từ một thời không khác, bằng không đêm qua thằng bé sao lại có thể dễ dàng nói ra câu nói kia như thế, hai người đàn ông, còn là anh em ruột, bản thân mình bởi vì yêu mà không để ý. Nhưng người bên cạnh là thật sự không thèm để ý đến, hay là hoàn cảnh cuộc sống bất đồng, khiến thằng bé đối với loại chuyện này cũng không bài xích?
Anh còn nhớ thầy giáo mà mình từng theo học khi ở Mỹ đã nói thế này: chỉ có người phải sống trong bất an, mới có thể luôn bị ác mộng làm giật mình bừng tỉnh.
Sự bất an này, đến tột cùng là do chính mình gây ra cho Kiến Vũ, hay là thế giới kia đã lưu lại cho thằng bé? Anh bây giờ mới nhớ lại, trong khoảng thời gian mình cùng Kiến Vũ ở chung này, từ đầu đến cuối Kiến Vũ đều chưa từng thừa nhận là mình mất trí nhớ, lúc trước anh chỉ là nghe theo lời bác sĩ chuẩn đoán bệnh, biết được thằng bé mất trí nhớ thì thật sự thở dài một hơi, đối với Kiến Vũ, chán ghét có thừa, xem thường có thừa, càng muốn người này không tồn tại.
Từ đầu đến cuối Kiến Vũ chưa từng lừa gạt anh, không phải vậy sao?
Cùng cha khác mẹ, mà mẹ Kiến Vũ lại là hung thủ gián tiếp hại chết mẹ mình, người lãnh chuyện như anh, trong lòng vẫn còn hận.
Đem người kéo vào trong ngực, để cả hai người cùng nằm trong chăn, Vương Thanh hôn nhẹ lên trán Kiến Vũ, người trong ngực cọ cọ đầu vào lồng ngực anh, động tác vô ý thức này lại làm cho Vương Thanh giương lên khóe miệng.
Sau đó Kiến Vũ ngủ rất an ổn, sáng sớm khi tỉnh lại, cậu vẫn bị Vương Thanh ôm, bởi vì cửa sổ bị bức màn dày đặc che khuất, nhìn không rõ sắc trời, mà tầm nhìn trong phòng cũng rất tối, cậu vươn tay với lấy điện thoại đầu giường, mở nắp ra, thời gian vẫn còn rất sớm, mới sáu giờ sáng.
Thứ bảy không có tiết, Kiến Vũ tựa ở trong ngực Vương Thanh, đột nhiên không có ý muốn sáng sớm rời giường đi luyện tập, mở to hai mắt nhìn theo trên khe hở của bức màn lọt vào một tia ánh sáng, nhớ tới những chuyện trong giấc mơ đêm qua.
Một lúc lâu sau, Vương nhị thiếu gia rút ra được một kết luận, mình rốt cục không bị người khác bức hôn.
"Kiến Vũ, đang suy nghĩ gì vậy?" Vương Thanh sớm bị động tác của Kiến Vũ làm tỉnh giấc, thấy Kiến Vũ cũng không có ý định rời giường, vì vậy mở miệng nói: "Bây giờ còn sớm, ngủ tiếp một lát đi."
Kiến Vũ dụi dụi mắt: "Hôm nay thứ bảy, em không có tiết, cũng không muốn luyện tập buổi sáng."
"Một ngày không tập cũng không sao." Quả nhiên cảm giác ôm Kiến Vũ thật thoải mái, làm một người anh trai mà nói, Vương Thanh là vô cùng vô trách nhiệm, anh trai nhà người ta đều muốn em mình dậy sớm luyện tập, còn Vương Thanh, lại còn dụ dỗ ngủ thêm, thật sự là không xứng đáng với chức vụ.
Kiến Vũ không hề động đậy, một lát sau mới nói: "Anh, em vừa rồi đã cẩn thận suy nghĩ, phát hiện khả năng kiếm tiền của mình không thể bằng anh được, em nuôi anh thế nào đây?"