Người thông minh nói chuyện với người thông minh, không cần phải nói toạc ra.
Lão Tống nói xong những gì mình cần nói, định đưa tay vỗ vai Nhậm Huyên để an ủi cô, thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng nghỉ.
Lão Tống thu tay về: “Ai đấy?”
Giọng nói trầm thấp của trợ lý Trần vang lên từ bên ngoài: “Là tôi, Trần Triết.”
Nghe thấy là Trần Triết, lão Tống nhìn Nhậm Huyên một cái, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Mở cửa, lão Tống cười nói: “Trợ lý Trần.”
Trần Triết khẽ gật đầu với lão Tống, coi như chào hỏi: “Anh Tống, cô ấy đâu?”
“Cô ấy” là ai, không cần nói cũng biết.
Lão Tống bước lên trước nửa bước, hạ giọng nói: “Đang ngồi bên trong.”
Trần Triết: “Tôi vào gặp cô ấy một chút.”
Lúc này, lão Tống rất muốn Trần Triết vào gặp Nhậm Huyên, ông ta tìm cớ để nhường chỗ cho hai người: “Được, hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Trần Triết: “Cảm ơn anh Tống.”
Lão Tống: “Haiz, đều là người quen, sao phải khách sáo.”
Thật sự phải cảm ơn, thì cũng là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.
Lão Tống nói xong, sải bước rời đi, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nháy mắt với Nhậm Huyên.
Nhậm Huyên nhìn thấy ánh mắt của lão Tống, không nói gì, chỉ siết chặt cốc cà phê trong tay.
Sau khi lão Tống rời đi, Trần Triết bước vào phòng, Nhậm Huyên vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tai cô lại đỏ ửng lên.
Trần Triết sải bước vào phòng, đóng cửa lại, đi đến chiếc ghế mà lão Tống vừa ngồi, ngồi xuống, vừa kéo cà vạt, vừa lên tiếng: “Nếu tôi không chủ động đến đây, có phải cô định cứ “cứng đầu” như vậy?”
Nhậm Huyên cụp mắt xuống, run rẩy: “Chuyện này chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu.”
Trần Triết: “Chị biết em không nói đến chuyện này.”
Nhậm Huyên: “…”
Nhìn thấy Nhậm Huyên luôn trốn tránh, không dám đối mặt với vấn đề tình cảm giữa hai người, Trần Triết thở dài một hơi: “Anh Tống không dạy chị sao? Bây giờ chị nên nịnh nọt em mới phải.”
Nghe thấy lời nói của Trần Triết, Nhậm Huyên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thấy cô ngẩng đầu, Trần Triết đột nhiên cười: “Cuối cùng cũng chịu nhìn em rồi à?”
Nhậm Huyên mím môi.
Trần Triết đưa tay ra cầm cốc cà phê của Nhậm Huyên, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy cốc, uống một ngụm, cong môi: “Cà phê hòa tan?”
Nhậm Huyên đáp: “Ừ.”
Trần Triết: “Bây giờ hình tượng của chị không phải là 'chị đại' sao? Sao lại dè dặt thế?”
Nhậm Huyên nhíu mày: “Rốt cuộc cậu đến tìm tôi muốn làm gì?”
Trần Triết đặt cốc cà phê xuống, nhìn thẳng vào Nhậm Huyên: “Muốn 'phim giả tình thật'.”
Nhậm Huyên đỏ mặt: “Không thể nào.”
Trần Triết: “Cho em một lý do.”
Nhậm Huyên: “Chúng ta không hợp nhau.”
Nói xong, Nhậm Huyên sợ Trần Triết tiếp tục dây dưa, cô ta ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Trần Triết, từ trước đến nay, tôi luôn xem cậu như em trai, chuyện này chắc cậu hiểu rõ hơn ai hết."
Trần Triết nghe vậy, gật đầu: “Hiểu rõ.”
Nhậm Huyên hít một hơi thật sâu: “Vừa nãy cậu nói đúng, anh Tống thật sự bảo tôi nịnh nọt cậu, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi cậu bước vào, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, toi không thể lợi dụng tình cảm của cậu vì tương lai của bản thân, Trần Triết, tôi...”
Nhậm Huyên nói đến đây thì dừng lại, Trần Triết cúi người xuống, cười khẽ, ngắt lời cô: “Nếu em bằng lòng bị chị lợi dụng thì sao?”
Nhậm Huyên nghẹn lời.
Trần Triết nhìn thẳng vào Nhậm Huyên, cong môi: "Giới này là một vũng nước đục, chị vừa muốn tiến xa, vừa muốn giữ mình trong sạch, không bằng thử xem xét em xem sao."
Nhậm Huyên im lặng.
Trần Triết chống hai khuỷu tay lên đầu gối, một tay nắm lấy tay Nhậm Huyên: “Yêu đương với em trai có gì không tốt sao?”
Nhậm Huyên cau mày: “Có gì tốt chứ?”
Đôi mắt phượng của Trần Triết ánh lên ý cười: “Ít nhất, thể lực tốt.”