Khúc Tích nói với giọng khá lớn.
Khúc Tích vừa dứt lời, mẹ Bùi Nghiêu định gắp rau cho mình thì dừng lại, bà đổi hướng, gắp một miếng cá cho vào bát Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu đang mải mê trò chuyện với Châu Dị, thấy vậy ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: "Hả?"
Mẹ Bùi Nghiêu: “Đồ ngon, bổ não.”
Bùi Nghiêu: “Con có làm sao đâu mà phải bổ não.”
Mẹ Bùi Nghiêu nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Phải tranh thủ lúc không sao mà bổ chứ, đến lúc có chuyện thì không kịp nữa.”
Bùi Nghiêu: “…”
Bữa cơm hôm nay diễn ra rất vui vẻ.
Sau bữa cơm, mẹ Bùi Nghiêu nắm tay Tô Dĩnh, nói với Khương Nghênh: “Nghênh Nghênh, con yên tâm, bác nhất định sẽ đối xử với dì nhỏ con như em gái ruột của mình, tuyệt đối sẽ không để con bé chịu thiệt thòi".
Khương Nghênh: “Dì nhỏ con không giỏi ăn nói, bác hãy 'bao dung' cho dì ấy một chút ạ.”
Mẹ Bùi Nghiêu: “Bác thích tính cách của Tô Dĩnh, dịu dàng, không hấp tấp như bác.”
Mẹ Bùi Nghiêu là người phụ nữ hòa nhã, dễ gần, chỉ vài câu nói nhẹ nhàng cũng đủ xóa tan bầu không khí căng thẳng và nỗi lo lắng trong lòng Khương Nghênh.
Sau bữa cơm, mẹ Bùi Nghiêu ân cần hỏi han Khương Nghênh về đám cưới, bà muốn biết cô có yêu cầu hay mong muốn gì đặc biệt hay không.
Khương Nghênh mỉm cười: “Đám cưới chỉ là hình thức, quan trọng là sau khi kết hôn, dì nhỏ và chú nhỏ có thể hạnh phúc.”
Khương Nghênh mỉm cười dịu dàng, đáp: "Dạ, theo con đám cưới cũng chỉ là hình thức thôi ạ. Điều quan trọng nhất là sau khi kết hôn, dì nhỏ và chú nhỏ có thể sống hạnh phúc bên nhau."
Mẹ Bùi Nghiêu nói xong với Khương Nghênh, bà lại quay đầu nhìn Tô Dĩnh: “Phụ nữ cả đời, kết hôn là thời khắc quan trọng nhất, không thể qua loa được.”
Sau bữa cơm, mọi người ra khỏi phòng riêng.
Tô Dĩnh và Khương Nghênh đi trước, nhân lúc những người khác đang trò chuyện, Tô Dĩnh kéo Khương Nghênh lại: “Nghênh Nghênh, dì có thai rồi.”
Khương Nghênh sững người, sau đó mỉm cười: “Bao lâu rồi ạ?”
Tô Dĩnh: “Một tháng, hôm qua dì mới đi khám.”
Nói xong, Tô Dĩnh lại nói: "Thực ra... lần trước dì nói với cháu là dì có thai... là dì lừa cháu đấy."
Khương Nghênh cười đáp: “Cháu biết mà.”
Tô Dĩnh khẽ đặt tay lên bụng, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc: "Hôm đám cưới dì đã định đi đôi giày cao gót rồi, nhưng hôm qua, sau khi biết tin... dì có thai, chú nhỏ đã đổi sang giày bệt cho dì."
Khương Nghênh gật đầu, đồng tình: "Đúng là vậy ạ. Hôm đám cưới đông người, khó tránh khỏi bị xô đẩy, đi giày cao gót thật sự không an toàn chút nào."
Tô Dĩnh lộ vẻ mặt hạnh phúc: “Phải, chú nhỏ cũng nói như vậy.”
Tô Dĩnh và Khương Nghênh đang mải miết trò chuyện thì cả hai cũng đã đi ra khỏi khách sạn, bước xuống bậc thang.
Tô Dĩnh dịu dàng khoác tay Khương Nghênh, tay kia theo bản năng đặt nhẹ lên bụng, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc xen lẫn một chút bối rối. Cô hiếm khi nói nhiều như vậy: "Cũng chưa biết là trai hay gái nữa. Chú nhỏ thì lúc nào cũng nói là trai hay gái chú ấy cũng thích hết. Còn dì thì..."
Tô Dĩnh đang nói thì một chiếc xe máy đột nhiên lao thẳng về phía hai người.
Trên xe máy có hai người, người đàn ông ngồi sau cầm một con dao sáng loáng.
Từ lúc biết Tô Dĩnh có thai, Khương Nghênh đã luôn cúi đầu nhìn đường cho Tô Dĩnh, cô căn bản không để ý có xe máy lao đến.
Khương Nghênh còn chưa kịp phản ứng gì thì Tô Dĩnh đã đẩy cô sang một bên. Cơ thể Tô Dĩnh chắn trước mặt cô, lãnh trọn nhát dao nhắm vào bụng.
Giây tiếp theo, trên bậc thang vang lên tiếng hét của mẹ Bùi Nghiêu.
Hai người đàn ông đi xe máy thấy đâm nhầm người, liền chửi thề, tăng ga bỏ chạy.
Nhìn thấy Tô Dĩnh nằm trên đất, máu chảy đầm đìa, Khương Nghênh mặt mày tái nhợt, vội vàng quỳ xuống: “Dì nhỏ.”
Thấy Khương Nghênh luống cuống, Tô Dĩnh nắm lấy tay cô, cố gắng nở một nụ cười: “Không sao, dì không sao.”
Tô Dĩnh vừa dứt lời, Bùi Văn Hiên đã từ trên bậc thang lao xuống, ôm cô ấy vào lòng: “Tô Dĩnh.”
Tô Dĩnh cố hết sức đưa tay ôm lấy cổ Bùi Văn Hiên, kéo ông cúi đầu xuống. Giọng cô yếu ớt, thều thào bên tai ông: "Đừng... đừng giận, đừng trách Nghênh Nghênh..."