Già thì lên mặt ông nội, trẻ thì xuống làm cháu.
Triệu Quyền Hòa có thể "ăn nên làm ra" trong giới này, không chỉ nhờ vào gia tộc là hậu thuẫn vững chắc, mà bản thân ông ta cũng có chút bản lĩnh và thủ đoạn riêng.
Ví dụ như chuyện hạ mình cầu xin người khác, không phải ai cũng làm được.
Triệu Quyền Hòa nói xong, giơ ly rượu nhìn Châu Dị.
Châu Dị bất ngờ bật cười, nâng ly rượu đáp lễ: "Anh Triệu quá lời rồi."
Tiếng “anh Triệu” của Châu Dị khiến Triệu Quyền Hòa thở phào nhẹ nhõm.
Sau vài ly rượu, Triệu Quyền Hòa mượn hơi men, thân mật hỏi Châu Dị: "Em trai, dạo này bên em có dự án nào ngon ăn không?"
Châu Dị xoay xoay ly rượu: “Có một cái.”
Nghe vậy, mắt Triệu Quyền Hòa sáng lên: “Lĩnh vực nào?”
Châu Dị: “Ngoại thương.”
Tổ tiên nhà Triệu Quyền Hòa phất lên nhờ ngoại thương, nghe đến đây, ông ta càng thêm hào hứng: "Không biết em trai đã tìm được đối tác cho dự án này chưa?"
Châu Dị khẽ cười, ngước mắt nhìn Triệu Quyền Hòa: “Anh Triệu có hứng thú không?”
Triệu Quyền Hòa không vội đáp lời, chỉ lặng lẽ nâng ly rượu trước mặt, một hơi cạn liền ba ly.
Thấy vậy, Châu Dị cố tình tỏ vẻ không hiểu, hỏi: "Anh Triệu, đây là?”
Triệu Quyền Hòa: “Lời xin lỗi muộn màng, em trai đại nhân đại lượng, đừng so đo với anh.”
Châu Dị mỉm cười: "Anh Triệu đã có lòng như vậy, nếu tôi còn không hợp tác thì thật là không biết điều."
Rượu Triệu Quyền Hòa uống là rượu mạnh, lúc này mặt ông ta đã đỏ ửng: "Từ nay về sau, chúng ta gạt bỏ những hiểu lầm trước đây, cùng nhau hợp tác để cùng phát triển."
Châu Dị cong môi: “Nhất định.”
Bữa tiệc kéo dài thêm một lúc, Triệu Quyền Hòa bắt đầu thấm hơi men, ông ta vỗ nhẹ vào eo cô thư ký, ra hiệu cô phải mời Châu Dị uống thêm hai ly.
Châu Dị xua tay, giả vờ say: “Không uống được nữa.”
Triệu Quyền Hòa lớn tiếng: "Đàn ông con trai, nói 'không được' là không được sao?"
Châu Dị cố ý nói đùa: "Vẫn phải biết nói 'không' khi cần thiết chứ, không thì dễ bị 'hút cạn' mất."
Triệu Quyền Hòa cười lớn.
Châu Dị nhấp một ngụm trà bên cạnh để giải rượu, sau đó, ngay trước mặt Triệu Quyền Hòa, anh gọi điện thoại cho trợ lý Trần.
Điện thoại vừa kết nối, Châu Dị nói ngắn gọn: "Vào đón tôi."
Trợ lý Trần: “Vâng.”
Cúp máy, Châu Dị đặt cốc trà xuống bàn, đẩy nhẹ về phía Triệu Quyền Hòa: "Anh Triệu, ngày mai tôi sẽ cho người mang hợp đồng đến công ty anh."
Dù đã ngà ngà say, Triệu Quyền Hòa không hề mất tỉnh táo. Sợ Châu Dị đổi ý, ông ta vội vàng nói: "Cần gì đợi đến mai, tối nay chốt luôn cho nóng nào!"
Châu Dị đột nhiên cười: “Cũng được, vậy lát nữa tôi sẽ bảo thư ký mang hợp đồng đến.”
Triệu Quyền Hòa: “Hợp tác với em trai, chỉ có hai chữ: Sảng khoái!”
Triệu Quyền Hòa đang nói chuyện với Châu Dị thì trợ lý Trần gõ cửa bước vào.
Trợ lý Trần vừa vào cửa, trước tiên chào hỏi Triệu Quyền Hòa, sau đó đi đến trước mặt Châu Dị, đỡ anh: “Châu tổng.”
Châu Dị mượn lực đứng dậy, cười nhìn Triệu Quyền Hòa: “Anh Triệu, hôm khác chúng ta lại gặp nhau nhé.”
Lúc này, Triệu Quyền Hòa đã say mèm, không còn trụ vững được nữa, nhưng vì sĩ diện, ông ta vẫn cố gượng gạo nói: "Không sao, không sao cả, hôm khác chúng ta lại gặp."
Triệu Quyền Hòa nói xong, Châu Dị mỉm cười rời đi.
Ra đến cửa, trợ lý Trần cố tình lên tiếng, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: "Châu tổng, anh ổn chứ?"
Châu Dị cũng rất phối hợp: “Tôi say rồi, lát nữa mua cho tôi ít thuốc giải rượu.”
Châu Dị vừa dứt lời, trong phòng riêng vang lên tiếng cười khẩy.
Thư ký nhỏ nhẹ hỏi: "Triệu tổng, anh có sao không ạ? Có cần em mua thuốc giải rượu cho anh không?"
Triệu Quyền Hòa loạng choạng đứng dậy, tiến về phía cô thư ký, hơi thở nồng nặc mùi rượu: "Tôi không say."
Nói xong, ông ta đưa tay luồn vào trong váy cô thư ký.
Cô thư ký thở dốc, vừa đẩy Triệu Quyền Hòa ra, vừa tỏ vẻ nửa muốn nửa không: "Triệu tổng..."
Triệu Quyền Hòa cười khẩy: "Sao nào? Châu tổng không dẫn cô đi, cô không vui khi phải ở lại hầu hạ lão già này à?"
Nghe Triệu Quyền Hòa nói vậy, cô thư ký liền dựa vào lòng ông ta, nũng nịu: "Ai nói em muốn đi theo Châu tổng chứ? Nhìn Châu tổng trẻ thế kia, chắc chắn là chẳng có kinh nghiệm gì, sao bằng Triệu tổng 'giàu kinh nghiệm' của em."
Châu Dị nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ khinh bỉ.
Bước ra khỏi khách sạn Vạn Hào, Châu Dị cởi phăng chiếc áo vest, ném cho trợ lý Trần. Khuôn mặt anh đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút dấu vết nào của hơi men.
Trợ lý Trần nhanh chóng lấy một chai nước khoáng từ cốp xe, mở nắp rồi đưa cho Châu Dị: "Châu tổng."
Châu Dị nhận lấy, ngụm đầu tiên anh không uống, mà chỉ súc miệng, đến ngụm thứ hai mới uống.
Uống xong, Châu Dị đưa chai nước lại cho trợ lý Trần, dặn dò: "Bảo Tiểu Hàn soạn lại hợp đồng ngoại thương, rồi chuyển nhượng cho Triệu Quyền Hòa."
Trợ lý Trần: "Tôi sẽ đi làm ngay."
Châu Dị: “Ừ.”
Lên xe, Châu Dị nới lỏng cà vạt, duỗi chân thoải mái, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Khương Nghênh: "Vợ yêu, em có muốn ăn khuya không?"