Tuy nhìn Châu tam gia như đang cười nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Trợ lý Trần nhìn thẳng vào Châu tam gia, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Châu tam gia, kỳ thực chúng ta đều hiểu rõ, cho dù ông giữ Nhậm Huyên lại, nếu tôi không muốn phản bội, cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì."
Châu tam gia cười lạnh: “Ồ?”
Trợ lý Trần tiếp lời, giọng nói ôn hòa: "Tôi trân trọng cô ấy, muốn gắn bó cả đời, nên đương nhiên em trai cô ấy, tôi cũng sẽ yêu quý. Nhưng nếu tôi không coi trọng cô ấy, thì dù là em trai hay là cô ấy, tôi đều không để tâm."
Nói xong, trợ lý Trần dừng lại một chút, đột nhiên cười: “Đối với những người tôi không coi trọng, đừng nói là ông bắt cóc họ làm con tin, cho dù ông có giết họ, tôi cũng sẽ không quan tâm.”
Trợ lý Trần vừa dứt lời, Châu tam gia liền nhìn anh ta với vẻ mặt ung dung.
Một lúc sau, Châu tam gia mới lên tiếng: “Tại sao tôi phải tin cậu?”
Trợ lý Trần trầm giọng nói: “Vì tôi cũng ghét Châu Dị.”
Châu tam gia: “Cái gì?”
Trợ lý Trần hơi nghiêng người về phía trước, khoanh tay trước ngực, khuỷu tay đặt trên đầu gối: "Chắc ông chưa biết, tôi và Châu Dị là bạn bè nhiều năm."
Trên mặt Châu tam gia hiện lên vẻ thú vị: “Thật sao?”
Trợ lý Trần nói: “Lúc cậu ta khó khăn nhất, tôi đã từ bỏ tương lai tươi sáng của mình để theo cậu ta, nhưng khi cậu ta “lật kèo”…”
Nói đến đây, trợ lý Trần cười tự giễu, tiếp tục: "Ông cũng thấy rồi đấy, cậu ta căn bản chẳng coi tôi ra gì. Trong mắt cậu ta, chỉ có Bùi Nghiêu và Tần Trữ mới xứng là bạn, còn tôi, chẳng khác gì con chó cậu ta nuôi."
Trợ lý Trần nói xong, Châu tam gia nhìn chằm chằm vào anh ta.
Một lúc lâu sau, không thấy vẻ mặt anh có gì khác thường, ông ta mới nói: “Quả thật là 'không ra gì'.”
Trợ lý Trần: “Mọi người đều nghĩ tôi ở Châu thị truyền thông là 'dưới một người trên vạng người',Nhưng Châu tam gia à, có lẽ họ chưa từng nghĩ, với năng lực của tôi, ở đâu mà chẳng có được vị thế này?"
Trợ lý Trần vừa dứt lời, Châu tam gia liền cười đầy ẩn ý: “Cậu quả thật có năng lực đó.”
Trợ lý Trần nhìn Châu tam gia: “Ba mươi triệu.”
Châu tam gia nhướng mày: “Hửm?”
Trợ lý Trần: “Tôi giúp Châu tam gia giải quyết hợp đồng đó, đồng thời ông cho tôi ba mươi triệu.”
Châu tam gia nhìn chằm chằm trợ lý Trần, khoảng nửa phút sau, ông ta đột nhiên cười: “Được.”
Nửa tiếng sau, trợ lý Trần đưa Nhậm Huyên và lão Tống ra khỏi nhà cũ họ Châu.
Ba người đi đến cửa, lướt qua hai vệ sĩ.
Một trong hai tên vệ sĩ đang vác trên vai một bao tải, bên trong rõ ràng là có người.
Nhậm Huyên dừng bước, theo bản năng liếc nhìn bao tải đó.
Thấy vậy, trợ lý Trần siết chặt tay cô, sải bước rời đi.
Vài phút sau, ba người lên xe, lão Tống vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trợ lý Trần một tay lái xe, không trả lời lão Tống mà nhìn sang Nhậm Huyên, nói: "Vừa nãy trong bao tải chắc là Nhậm Húc."
Nhậm Huyên siết chặt tay: “Nhậm Húc sẽ không sao chứ?”
Trợ lý Trần: “Châu tam gia tạm thời sẽ không động đến cậu ấy.”
Nhậm Huyên: “…”
Tạm thời sẽ không sao.
Bốn chữ này nghe vào thế nào cũng khiến người ta bất an.
Không khí trong xe yên tĩnh vài giây, trợ lý Trần quay đầu, xoay vô lăng: “Tôi đưa chị về nhà.”
Nhậm Huyên mấp máy môi: “Đưa anh Tống về trước đi.”
Trợ lý Trần: “Được.”
Trợ lý Trần vừa dứt lời, lão Tống ngồi bên ghế phụ liền giật giật khóe miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Trợ lý Trần lái xe với tốc độ đều đặn, hơn bốn mươi phút sau, anh ta dừng xe trước khu chung cư của lão Tống.
Lão Tống đưa tay lên xoa xoa chóp mũi, vẻ mặt không được tự nhiên: “Vậy, vậy tôi về trước đây.”
Trợ lý Trần: “Anh Tống đi thong thả.”
Lão Tống cười gượng hai tiếng, đẩy cửa xuống xe.
Sau khi lão Tống xuống xe, trợ lý Trần không vội lái xe đi mà nhìn theo lão Tống vào khu chung cư. Giây tiếp theo, anh xoay người, đưa tay ra ôm lấy eo Nhậm Huyên, kéo cô về phía mình.
Nhậm Huyên không kịp đề phòng động tác của trợ lý Trần nên cả người ngã vào lòng anh.
Nhậm Huyên đỏ mặt: “Trần Triết!”
Trợ lý Trần không nói gì, cúi đầu, hôn lên môi Nhậm Huyên.