Ai cũng biết Khúc Tích là người “thà mất tiền chứ không mất mạng”.
Khúc Tích vừa dứt lời, Tần Trữ liền báo địa chỉ quán lẩu.
Ban đầu Khúc Tích còn lo lắng Tần Trữ đang ở cùng Bùi Nghiêu, nghe thấy địa chỉ không phải là “khách sạn Vạn Hào”, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Khúc Tích lấy khăn giấy lau qua loa miệng, sau đó hăm hở lái xe đến quán lẩu.
…
Từ lúc Tần Trữ gọi điện, sắc mặt Bùi Nghiêu liền sa sầm xuống.
Thấy Tần Trữ cúp máy, anh ta dựa người vào ghế, ném đũa lên bàn: “Lão Tần, lúc nào cũng dùng chiêu này, ông không thấy chán sao?”
Tần Trữ đáp gọn lỏn: “Không.”
Bùi Nghiêu: “…”
Khúc Tích đến rất nhanh, Tần Trữ và Bùi Nghiêu còn chưa đấu khẩu được hai hiệp, cô ấy đã tươi cười đẩy cửa phòng bao bước vào.
Nhìn thấy mọi người trong phòng, nụ cười trên mặt Khúc Tích cứng đờ.
Khúc Tích thầm nghĩ: Bữa tiệc Hồng Môn đây mà!
Quả nhiên, trên đời không có chuyện bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Nếu có, thì nhân bánh nhất định có vấn đề.
Nhìn thấy Khúc Tích đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan, Khương Nghênh mỉm cười đứng dậy, đi đến trước mặt cô ấy: “Lại đây ngồi cạnh tôi.”
Khúc Tích cười gượng, nhỏ giọng nói vừa đủ hai người nghe thấy: “Tối nay là bữa tiệc gì vậy?”
“Bữa tiệc thăng chức.”
Khúc Tích giật khóe miệng: “Ai thăng chức?”
Khương Nghênh cười: “Tần Trữ.”
Nghe vậy, Khúc Tích nhìn về phía Tần Trữ, chớp chớp mắt: “Thanh niên tiêu biểu của Bạch Thành à?”
Khương Nghênh không nhịn được cười: “Ừm.”
Khúc Tích và Khương Nghênh thì thầm vài câu ở cửa, sau đó mới bước đến bàn ăn.
Khúc Tích đã ăn gần no ở nhà, cộng thêm bầu không khí ngột ngạt này, cô ấy không nuốt nổi miếng nào, nhưng cũng không thể cứ ngồi im như vậy, đành phải cầm đũa lên làm dáng.
Sự xuất hiện của Khúc Tích khiến bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Vài phút sau, Châu Dị chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Lão Tần, chẳng phải ông muốn bàn chuyện hợp đồng với Khúc Tích sao?”
Tần Trữ liếc nhìn Bùi Nghiêu, trầm giọng đáp: “Ừm, để tôi gọi cho trợ lý, bảo cậu ấy mang hợp đồng đến.”
Nói xong, Tần Trữ hỏi Khúc Tích: “Khúc tổng, khi nào hợp đồng pháp chế của công ty cô hết hạn?”
“Mùng 10 tháng sau.”
“Được, vậy thời hạn hợp đồng sẽ bắt đầu từ mùng 10 tháng sau.”
Tần Trữ dứt lời, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý, dặn dò nội dung hợp đồng cần soạn thảo.
Cúp điện thoại, Tần Trữ nhìn Khúc Tích: “Khúc tổng, cứ ăn cơm trước đi, trợ lý sẽ sớm mang hợp đồng đến.”
Khúc Tích cười gượng gạo: “Hơ hơ, được.”
Từ vui mừng vì được “hời” đến lo lắng bất an, Khúc Tích chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Khúc Tích gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nhai như nhai rơm, chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý của Tần Trữ gõ cửa bước vào, trên tay cầm hợp đồng.
Tần Trữ ra hiệu cho trợ lý đưa hợp đồng cho Khúc Tích, Khúc Tích mở ra xem sơ qua, phát hiện mức ưu đãi mà Tần Trữ dành cho cô ấy không phải là “nhỏ” nữa, mà là “rất lớn”.
“Khúc tổng có hài lòng với hợp đồng không?”
Khúc Tích không thể nói dối, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ vui mừng không giấu được: “Hài lòng, rất hài lòng.”
Nói xong, Khúc Tích nhận lấy bút từ trợ lý của Tần Trữ, ký tên mình lên hợp đồng.
Khúc Tích ký xong, trợ lý cầm lấy hợp đồng đưa cho Tần Trữ.
Chữ viết của Tần Trữ rất đẹp, anh ta cúi đầu ký tên mình lên hợp đồng.
Ký xong hợp đồng, Khúc Tích cảm thấy da đầu tê dại, không dám ở lại lâu, cô ấy kéo nhẹ tà áo Khương Nghênh, cầm một bản hợp đồng, đứng dậy nói: “Mọi người thông cảm nhé, nhà tôi có giờ giới nghiêm, nếu không về nhà trước 10 rưỡi là phải quỳ vỏ sầu riêng, hơ hơ, mọi người cứ ăn tiếp đi, khi nào rảnh tôi mời mọi người.”
Khúc Tích vừa dứt lời, không cho mọi người cơ hội phản bác, xoay người chuồn mất.
Cánh cửa phòng bao vừa đóng lại, mọi người trong phòng đồng loạt bật cười.
“Lão Bùi, ông đã làm gì Khúc Tích vậy? Sao lại dọa người ta sợ đến thế?”
Bùi Nghiêu cứng đờ mặt, lấy bao thuốc từ trong túi ra, châm một điếu, rít một hơi, nói: “Tôi làm gì được cô ấy? Từ lúc vào cửa đến giờ, cô ấy còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần, tôi có thể làm gì cô ấy?”
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Tần Trữ liền trêu chọc: “A Dị, ông có cảm thấy trong phòng này có luồng oán khí nồng nặc không?”
Bùi Nghiêu quay sang nhìn Tần Trữ: “Nghe nói cô giáo Sầm bị thương ở chân à? Mai tôi định mang ít hoa quả đến bệnh viện thăm cô ấy.”
Tần Trữ cười khẩy, ẩn ý nói: “Nếu tôi là ông, bây giờ tôi sẽ đuổi theo nói chuyện với Khúc tổng, 'thời gian không đợi ai, phải nắm bắt cơ hội'.”