Từ khi có ký ức, Nhiếp Chiêu đã sống trong một thế giới tăm tối.
Cũng có những ký ức tươi đẹp.
Trước sáu tuổi.
Mẹ anh, Tô Hoàn sống cùng anh.
Tô Hoàn rất yêu anh, yêu thương anh hết mực.
Đáng tiếc, thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, khi anh sáu tuổi, vì thấy anh làm nũng với Tô Hoàn, Châu tam gia nổi trận lôi đình, cho rằng anh không có tiền đồ, liền bắt anh và Tô Hoàn phải chia xa.
Đến giờ anh vẫn còn nhớ như in cảnh tượng hôm đó.
Tô Hoàn quỳ xuống cầu xin Châu tam gia, xin ông đừng chia cắt hai mẹ con.
Châu tam gia cúi người, nắm lấy cằm bà, lạnh lùng nói: "Cô nhu nhược, cũng muốn con trai tôi nhu nhược như cô sao?"
Tô Hoàn vừa khóc vừa lắc đầu: "Tam gia, ông không thể trút hận thù của thế hệ trước lên thế hệ sau, nó vẫn còn là một đứa trẻ, ông làm vậy là không công bằng với nó."
Châu tam gia: "Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách số nó không tốt, đầu thai làm con trai tôi."
Đó là lần đầu tiên Nhiếp Chiêu chính thức tiếp xúc với Châu tam gia, cũng là lần đầu tiên anh phải xa Tô Hoàn.
Anh tận mắt chứng kiến Tô Hoàn bị vệ sĩ lôi đi, anh ngồi trong sân khóc lớn, khóc đến mức thở không ra hơi, nước mắt nước mũi tèm lem.
Anh nghĩ rằng nếu mình khóc lớn, Châu tam gia sẽ để Tô Hoàn quay lại.
Nhưng Châu Tam gia thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một lần, trực tiếp quay người rời khỏi biệt thự.
Vào buổi tối ngày hôm đó, Nhiếp Chiêu đã khóc đến ngủ thiếp đi, còn không ăn cơm.
Sáng sớm hôm sau, anh còn chưa tỉnh ngủ đã bị một vệ sĩ đưa đến trường đấu võ.
Trường đấu võ, nơi tổ chức các trận đấu boxing bất hợp pháp.
Ở đây, bị thương, chết chóc là chuyện thường ngày.
Lúc đầu, Nhiếp Chiêu còn tưởng Châu tam gia chỉ dọa mình, vì anh nghe Tô Hoàn nói, Châu tam gia là bố ruột của anh.
Anh đã xem trên tivi, bố thường rất yêu thương con cái.
Tô Hoàn cũng thường dọa anh, ví dụ như khi anh không chịu ăn cơm, bà sẽ dọa anh rằng, những đứa trẻ không chịu ăn cơm sẽ bị yêu quái bắt đi.
Anh tưởng Châu tam gia cũng giống như Tô Hoàn.
Không ngờ...
Tuần đầu tiên ở trường đấu võ, ngày nào vệ sĩ cũng dẫn anh đi xem đấu boxing.
Nói với anh rằng, ở nơi này, kẻ yếu chỉ có con đường chết.
Nhiếp Chiêu ngơ ngác nhìn hai người trên võ đài đánh nhau, không nói một lời.
Tuần thứ hai, vệ sĩ bắt đầu dẫn anh đi xem xác chết.
Rất nhiều xác chết, đều là những người bị đánh chết trong các trận đấu boxing.
Họ chết thảm, không ra hình người, toàn thân sưng vù, đến mức không thể nhận ra.
Tuần thứ ba, vệ sĩ ném Nhiếp Chiêu vào một căn phòng tối nhỏ.
Trong căn phòng đó không chỉ có mình anh, mà còn có chín đứa trẻ trạc tuổi anh.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói với anh: "Một ngày một bữa cơm, trong số mười đứa, chỉ có năm đứa được ăn."
Nhiếp Chiêu ngơ ngác, đứng trong phòng, đập cửa: "Vậy còn năm đứa còn lại thì sao?"
Vệ sĩ lạnh lùng nói: "Chết đói."
Nhiếp Chiêu: "..."
Mãi đến khi nhìn thấy chín đứa trẻ cùng tuổi đánh nhau, Nhiếp Chiêu mới nhận ra Châu tam gia không hề nói đùa với mình.
Ngày đầu tiên ở trong căn phòng tối, Nhiếp Chiêu cuộn tròn trong góc, không ăn cơm.
Ngày thứ hai, anh vẫn không ăn.
Ngày thứ ba, anh như phát điên, lao vào đứa trẻ đánh nhau giỏi nhất trong số chín đứa trẻ kia, đè nó xuống đất, đánh cho nó không thể phản kháng.
Đánh nhau là một chuyện, sau khi có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần khác.
Đặc biệt là ở cái nơi không đánh thắng thì chỉ có con đường chết như thế này.
Nhiều năm về sau, mỗi khi Nhiếp Chiêu nhớ lại chuyện này, anh ta đều không nhịn được mà cười khẩy.
Anh ta cho rằng mình và Châu Tam gia cũng cùng một loại, trong xương tủy đều mang gen bạo lực.