Vưu Vật

Chương 1217: Tuổi trẻ của anh và cô (8)



Có những ý nghĩ không nên có, một khi đã nhen nhóm thì sẽ không thể kiểm soát được nữa.

Sau giấc mơ đó, mỗi khi nhìn thấy Khương Nghênh, Châu Dị đều tránh mặt.

May mà sau chuyện ở nhà bếp, Khương Nghênh cũng không biết phải đối mặt với anh thế nào, hai người coi như ngầm đạt thành một thỏa thuận.

Mối quan hệ của hai người lại có bước ngoặt mới vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của Châu Dị.

Bùi Nghiêu, Tần Trữ và Trần Triết đã đặt phòng riêng ở quán bar để tổ chức sinh nhật cho anh.

Ba người như đã bàn bạc trước, liên tục chuốc rượu cho anh.

Uống cạn một ly rượu mạnh, Châu Dị cầm bao thuốc lá trên bàn, châm một điếu, vừa chửi rủa vừa đi ra khỏi phòng.

Châu Dị lấy cớ đi vệ sinh, thực chất là muốn tránh uống rượu.

Anh vừa ra khỏi phòng, đang ngậm điếu thuốc định đi vệ sinh thì thấy Châu Diên đang say xỉn, nắm tay Khương Nghênh tỏ tình.

Châu Diên vẫn như trước, tỏ tình cũng không nói thẳng.

Lấp lửng, ấp úng.

Anh ta nói: "Nghênh Nghênh, anh không muốn em yêu đương với người con trai khác, anh không chịu nổi."

Anh ta lại nói: "Anh không muốn em rời khỏi Châu gia, cả đời này cũng không muốn."

Anh ta còn nói: "Em có cảm giác gì đặc biệt với anh không?"

Liên tiếp ba câu hỏi, câu nào cũng không nhắc đến chữ "thích", nhưng câu nào cũng đều là thích.

Châu Diên nói xong, nhìn chằm chằm vào Khương Nghênh.

Khương Nghênh mím môi, nói: "Anh say rồi."

Châu Diên: "Anh không say."

Khương Nghênh: "Dì bảo em đưa anh về nhà."

Nhắc đến Lục Mạn, Châu Diên siết chặt tay Khương Nghênh: "Nghênh Nghênh, chỉ cần em gật đầu, chỉ cần em nói ra, mẹ anh..."

Châu Diên từ nhỏ đã sống rất ngoan ngoãn, hôm nay uống chút rượu, bỗng nhiên muốn nổi loạn một lần.

Anh ta đang nói dở thì từ đầu kia hành lang bỗng vang lên một tiếng cười khẩy.

Châu Diên khựng lại, cùng Khương Nghênh quay đầu lại.

Châu Dị đứng cách hai người một mét, hai tay đút túi, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: "Muốn nói thích thì cứ nói thích, lề mề, dài dòng."

Châu Diên: "..."

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị nhìn hai người, đưa tay gạt tàn thuốc, cúi đầu, lại cười khẩy một tiếng: "Châu Diên, nếu cô ấy đồng ý, anh định làm gì? Đưa cô ấy về nói với mẹ anh sao?"

Châu Diên thở dồn dập, siết chặt tay Khương Nghênh.

Gạt tàn thuốc xong, Châu Dị ngẩng đầu lên: "Sao không nói gì?"

Châu Diên: "..."

Châu Dị thấy Châu Diên không lên tiếng, liền sải bước đến bên cạnh Khương Nghênh, nhìn Châu Diên, nói: "Hay là thế này, anh đừng hỏi cô ấy có đồng ý hay không, anh về nhà hỏi mẹ anh xem bà ấy có đồng ý không đã."

Châu Diên nghiến răng: "..."

Châu Dị cười khẩy: "Rượu mạnh tạo thêm can đảm cho kẻ nhát gan, Châu Diên, anh không có nhiều lúc can đảm như vậy đâu, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa."

Châu Dị nói toàn những lời thật lòng, câu nào cũng đâm vào tim Châu Diên.

Châu Diên mặt mày khó coi nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.

Thấy vậy, Châu Dị càng thêm chế giễu, anh vứt điếu thuốc trên tay đi, đột nhiên nắm lấy tay kia của Khương Nghênh, kéo mạnh cô ra sau lưng mình.

Châu Diên định bước tới giành lại Khương Nghênh, Châu Dị nghiêng người chắn trước mặt anh ta: "Đừng vội giành người, yên tâm, nếu là của anh, thì không ai cướp được, tôi vẫn nói câu đó, nhân lúc đang có men rượu, về nhà nói chuyện với mẹ anh, nếu nói chuyện ổn thỏa, Khương Nghênh cũng đồng ý, tôi sẽ không ngăn cản."

Châu Diên: "..."

Châu Dị: "Châu Diên, anh không thể vừa nhát gan vừa muốn 'ăn ngon' chứ?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.