Vưu Vật

Chương 1128: Tỉnh rượu thì đã muộn




Lúc này Kỷ Mẫn hoàn toàn hành động theo bản năng.
Dù có say cỡ nào cô cũng phải rửa mặt, đánh răng trước khi đi ngủ.
Kỷ Mẫn mơ màng rửa mặt xong, lại mơ màng cầm bàn chải đánh răng, sau khi làm xong mọi việc, lúc xoay người lại, cô sững sờ khi nhìn thấy bóng người đang tắm dưới vòi hoa sen trong góc tường.
Kỷ Mẫn ngơ ngác, tự hỏi, cả đời này cô chưa bao giờ mơ thấy giấc mơ nào sống động như vậy.
Đàn ông khỏa thân.
Hơn nữa còn là người đàn ông khỏa thân với tiêu chuẩn vai rộng, eo thon, tám múi.
Ánh mắt Kỷ Mẫn dán chặt vào cơ thể Nhiếp Chiêu, bảy tám giây trôi qua như kéo dài vô tận. Một tia ham muốn lóe lên trong đáy mắt, cô bước tới gần.
Từ lúc Kỷ Mẫn bước vào, Nhiếp Chiêu đã chống hai tay vào tường, không dám nhúc nhích.
Lúc này thấy cô đi về phía mình, ánh mắt anh càng thêm u ám: "Cô muốn làm gì?"
Giọng Nhiếp Chiêu lạnh lùng, đầy vẻ cảnh cáo.
Nhưng Kỷ Mẫn lúc này lại để sắc đẹp làm mờ lý trí, hoàn toàn không biết anh ta đang nói gì, cô chắp hai tay vái anh ta, nghiêm túc nhìn anh ta lẩm bẩm: "Con nhang đệ tử bấy lâu nay luôn sống lương thiện, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, chỉ một lần này phá giới trong mơ, mong ngài đừng trách tội."
Nhiếp Chiêu: "..."
Nói xong, Kỷ Mẫn đưa tay sờ lên cơ bụng của Nhiếp Chiêu.
Nhiếp Chiêu không ngờ cô lại đột nhiên đưa tay ra, cả người cứng đờ, đang định quát cô thì nghe thấy cô lẩm bẩm: "Cơ bụng trong mơ cũng chân thật quá nhỉ."
Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói: "Kỷ Mẫn!"
Kỷ Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt Nhiếp Chiêu, cô nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa bất mãn: "Sao lại là anh?"
Nói xong, chưa để Nhiếp Chiêu kịp lên tiếng, Kỷ Mẫn dùng tay còn lại bịt miệng anh: "Thôi, đừng nói gì cả, giọng anh quá quyến rũ, giống y như thật, tôi nhắm mắt lại, anh đừng nói gì, tôi sẽ tưởng tượng anh là người khác."
Nghe Kỷ Mẫn nói vậy, sắc mặt Nhiếp Chiêu hoàn toàn sa sầm.
Muốn chiếm tiện nghi của anh ta, lại còn muốn anh ta làm thế thân của người khác?
Nhiếp Chiêu cúi đầu nhìn cô, mặt mày âm trầm, định đẩy cô ra thì tay Kỷ Mẫn đang sờ cơ bụng anh bỗng nhiên di chuyển xuống dưới.
Bụng dưới Nhiếp Chiêu siết chặt, cơn giận biến thành run rẩy.
Kỷ Mẫn chưa từng yêu đương, càng chưa từng trải qua chuyện nam nữ.
Cách cô khơi mào không theo quy tắc nào, Nhiếp Chiêu nuốt nước bọt, một lúc sau, không nhịn được nữa, anh đưa tay giữ chặt vai cô, ấn cô vào tường.
Hai người bắt đầu thế nào, đừng nói Kỷ Mẫn đang say không hiểu, đến cả Nhiếp Chiêu khi tỉnh táo nhớ lại cũng chẳng hiểu nổi.
Vòi hoa sen vẫn xả nước, Kỷ Mẫn ướt sũng, áp sát vào tường gạch men trong phòng tắm, đưa tay đẩy ngực Nhiếp Chiêu, khóc lóc nói: "Đau quá, anh buông em ra."
"Trong mơ sao lại đau như vậy."
"Chỉ là mơ thôi mà, không cần phải chân thực như vậy chứ."
Kỷ Mẫn vừa khóc vừa vùng vẫy, Nhiếp Chiêu cúi đầu ghì chặt cô, không cho cô cử động, trầm giọng nói bên tai cô: "Không phải mơ."
Lúc này, cơn say của Kỷ Mẫn dưới làn nước đã tan gần hết.
Ban đầu cô tưởng mình đang mơ, cộng thêm cơn đau ở phía dưới khiến cô không còn tâm trí để suy nghĩ gì khác.
Nhưng sau khi nghe thấy giọng Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn bỗng giật mình, chút men rượu còn sót lại cũng tan biến.
Nhận thấy cô cứng đờ người, Nhiếp Chiêu nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Kỷ Mẫn trắng bệch.
Nhiếp Chiêu cười khẩy, nhìn sắc mặt cô, nhướng mày, động tác phía dưới không dừng lại, vừa trêu chọc vừa ngạo mạn: "Tỉnh rượu rồi à?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.