Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 827: Chúc mừng tân hôn



Khi Tô Dĩnh nói, Khương Nghênh không cảm thấy gì lắm, chỉ nghĩ là bà ấy đang phóng đại.

Nhưng khi cô bước ra khỏi phòng trang điểm, nhìn thấy Châu Dị, chỉ một cái liếc mắt, cô đã không nhịn được cười thành tiếng.

Quần áo trên người Châu Dị bị xé rách thành từng mảnh, cả trước ngực lẫn sau lưng, anh đứng trước cửa sổ sát đất, dưới ánh nắng mặt trời, trông giống như một nghệ sĩ đang trình diễn "bộ quần áo mới của hoàng đế" trên sàn catwalk.

May mà quần ngủ bên dưới vẫn còn nguyên vẹn, nếu không thì không phải là trình diễn thời trang nữa, mà là nghệ thuật cơ thể.

Thấy Khương Nghênh cười, Châu Dị bước tới, ánh mắt anh lướt qua lớp trang điểm của cô, sau đó nhìn bộ sườn xám cô đang mặc, anh nắm lấy tay cô, chân thành nói: “Vợ à, hôm nay em đẹp lắm."

Khương Nghênh cười tươi: “Em cũng thấy hôm nay mình rất đẹp.”

Châu Dị mỉm cười, trong mắt anh tràn ngập hạnh phúc và cưng chiều.

Ngay sau đó, Khương Nghênh nói: “Chồng à, bỗng nhiên em thấy anh không xứng với em.”

Nói xong, cô cố ý nhìn Châu Dị từ trên xuống dưới, nhìn bộ quần áo bị xé rách của anh.

Châu Dị nhướng mày, siết chặt tay cô hơn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, cười nói: "Bây giờ mới thấy không xứng à? Muộn rồi."

Khương Nghênh mím môi cười khẽ: "Sao bị xé rách thành thế này mà anh vẫn còn mặc vậy?"

Châu Dị cười trả lời: "Sợ mấy tên chó đểu kia không tha cho anh."

Châu Dị vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đứng cách đó không xa liền chen vào: "Nghênh Nghênh, người đàn ông trước mặt em bây giờ không còn trong sạch nữa đấy, em nghĩ kỹ xem có muốn lấy anh ta không, nếu lấy rồi thì không được trả lại đâu nhé."

Khương Nghênh nghe vậy, cười hỏi: "Không trong sạch chỗ nào?"

Bùi Nghiêu: "Lúc nãy trong phòng ngủ em không nghe thấy à? Trong phòng tắm, chậc chậc chậc, mấy người bọn anh đã ấn anh ta vào tường, chậc chậc, không thể miêu tả chi tiết được, quá nóng, quá bạo lực...”

Bùi Nghiêu cố ý nói lấp lửng, khiến mọi người không khỏi liên tưởng.

Khương Nghênh nhìn Châu Dị một cái, sau đó quay sang Khúc Tịch: “Khúc Tịch, Bùi Nghiêu như thế rồi, bà còn lấy anh ta nữa không?”

Nghe thấy Khương Nghênh hỏi vậy, Khúc Tịch liền hiểu ý, cô làm ra vẻ mặt chán ghét: "Lấy gì nữa? Anh ấy đã ngoại tình rồi, làm sao tôi có thể lấy được?"

Bùi Nghiêu định lợi dụng chuyện Châu Dị kết hôn để trêu chọc Khúc Tịch một chút, ai ngờ cuối cùng lại bị "gậy ông đập lưng ông".

Nghe Khúc Tịch nói vậy, anh ta cười gượng hai tiếng, muốn giải thích, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, lại không thể mở miệng.

Thấy Bùi Nghiêu bị "chặt chém", mọi người đều cười nghiêng ngả.

Bầu không khí rộn ràng náo nhiệt, đến khoảng mười giờ, trưởng bối của nhà họ Bùi, nhà họ Khúc, nhà họ Tần và những gia đình khác cũng lần lượtđến.

Dưới sự uy nghi của mấy vị trưởng bối, bầu không khí ồn ào cũng dịu xuống.

Những người đến nhà, đều là người thân thiết, hơn nữa đều là trưởng bối, nên Châu Dị và Khương Nghênh đã đích thân pha trà, tiếp đón.

Đến khoảng mười một giờ rưỡi, mọi người di chuyển đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Ngồi trên xe, Châu Dị và Khương Nghênh nắm tay nhau.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn những sợi chỉ vàng trên váy cưới, không kiềm được mà đỏ hoe mắt.

Nhận ra sự bất thường của Khương Nghênh, Châu Dị liền vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng.

Khương Nghênh hít hít mũi, cô cố gắng nở một nụ cười: "Em không sao, chỉ là... bị ánh nắng mặt trời chiếu vào sợi chỉ vàng làm chói mắt...”

Lời nói dối này của Khương Nghênh không cao tay lắm, nhưng Châu Dị lại không vạch trần cô, anh cúi đầu xuống, ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, nói: “Vợ à, chúc mừng tân hôn.”

Tuy hai người đã đăng ký kết hôn từ lâu.

Nhưng hôm nay mới là ngày hai người chính thức tổ chức đám cưới.

Nói là tân hôn, cũng không sai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.