Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 441: Người sống phải sống tiếp



Giọng điệu nghiêm túc của Bùi Nghiêu khiến Châu Dị sửng sốt vài giây.

Sau khi phản ứng lại, Châu Dị cười hắc hắc: "Hả?"

Bùi Nghiêu ho khan trong điện thoại và nói với giọng điệu không được tự nhiên:

"Gần đây Khúc Tích đã theo đuổi tôi sát sao. Tôi đang phân vân liệu có nên cho cô ấy một cơ hội vì nể mặt ông và Nghênh Nghênh hay không."

Châu Dị trêu chọc:

“Khúc Tích theo đuổi ông sát sao?”

Bùi Nghiêu: "Ừ."

Châu Dị nói đùa:

"Sao tôi không nghe nói đến chuyện đó nhỉ?"

Bùi Nghiêu:

"Sao ông nghe được? Khúc Tích là cô gái muốn giữ thể diện, tôi cũng không phải là người thích khoe khoang..."

Bùi Nghiêu nói, dừng lại một chút, có phần cáu kỉnh hỏi:

“Ông nghĩ tôi có nên cho cô ấy một cơ hội không?”

Châu Dị: "Không cần."

Bùi Nghiêu nghe vậy sửng sốt một chút:

"Tại sao?"

Châu Dị nghiêm túc nói:

“Chơi với nhau bao lâu, làm sao tôi có thể vì thể diện của mình mà hi sinh hạnh phúc trong phần đời còn lại của ông được?”

Bùi Nghiêu: "..."

Nói xong, Châu Dị dựa lưng vào ghế cười nói:

"Không sao đâu, ông không cần khó chịu. Xung quanh tôi có rất nhiều trai trẻ, sau này tôi sẽ giới thiệu họ với Khúc Tích."

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị nói xong, thấy Bùi Nghiêu bên cạnh không có động tĩnh gì, liền nói đùa:

"Nghe tôi nói muốn giới thiệu cho Khúc Tích, ông cảm thấy thế nào?"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói:

"Không cảm giác gì.”

Châu Dị:

"Ông Bùi."

Bùi Nghiêu nói với giọng điệu không vui:

"Sao?"

Châu Dị cười trong cổ họng:

"Tôi thích cái bộ dạng cứng giọng của ông.”

Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu và nói:

"Lười nói chuyện với ông.”

Nói xong, Bùi Nghiêu đã cúp điện thoại mà không đợi Châu Dị trả lời.

Nghe thấy tiếng tít tít vang lên trên điện thoại, Châu Dị đưa màn hình điện thoại đã tắt lên nhìn, đang định bỏ vào túi thì điện thoại rung lên, trên màn hình hiện lên một tin nhắn WeChat.

Bùi Nghiêu: Tôi nên mặc quần gì để trông trẻ hơn?

Châu Dị cong môi mỏng đáp: tã lót.

Bùi Nghiêu: Cho tôi gửi lời hỏi thăm ông bà ông.

Châu Dị: Tôi sẽ bảo họ đích thân đến cảm ơn ông.

Bùi Nghiêu: …

Sau khi gửi tin nhắn cho Bùi Nghiêu, Châu Dị mỉm cười, đẩy cửa xuống xe, đi thang máy trở lại phòng CEO.

Bộ phận quan hệ công chúng.

Kiều Nam đang báo cáo cho Khương Nghênh về một chương trình tạp kỹ với vẻ mặt buồn bã.

Khương Nghênh mỉm cười:

"Độ hot cao như vậy mà không ai đăng ký?”

Kiều Nam lắc đầu:

"Không có, tổ chương trình đối phương yêu cầu nhất định phải là ngôi sao nổi tiếng, nhưng ngôi sao nổi tiếng cũng không có ai đồng ý đi."

Kiều Nam nói xong, biết Khương Nghênh ngày thường không xem show, vội vàng bổ sung:

"Đây là một show sống còn ngoài trời, trong mùa đầu tiên, tổ chương trình vì muốn thu hút nên đã ném các nghệ sĩ vào sa mạc, khán giả xem thì thích đó, nhưng kết quả là sang mùa hai chẳng có nghệ sĩ  nào muốn tham gia.”

Các show bây giờ vì xào tin, rồi tìm độ nổi tiếng mà bất chấp chiêu trò.

Nếu một nghệ sĩ bị ném vào sa mạc, anh ta sẽ chết hoặc bay cả lớp da.

Ngoài ra, đều là những show phát sóng trực tiếp, nghệ sĩ vì tiếng tăm của mình nên không thể bày tỏ thái độ, chuyện gì cũng phải nghiến răng chịu đựng.

Với cách chơi này, ai dám đi tiếp mùa hai?

Điểm mấu chốt là tổ chương trình của bên kia cũng yêu cầu họ phải là người nổi tiếng, có bao nhiêu người nổi tiếng đi kiếm tiền kiểu này?

Trừ khi đối phương trả giá cao ngất trời.

Khương Nghênh suy nghĩ, Kiều Nam lại cảm thấy u sầu:

"Thời gian tính đến thứ Sáu này, nếu công ty chúng ta không có người tham gia, e rằng đám phóng viên giải trí đó sẽ tóm thóp, cho rằng chúng ta là đám đạo đức giả."

Khương Nghênh trầm giọng nói:

"Được, tôi hiểu rồi."

Kiều Nam nói xong, ôm tài liệu trong tay chặt hơn một chút, nói:

"Chị Khương, nếu không có chuyện gì nữa, em ra ngoài trước."

Khương Nghênh:

"Đi đi."

Kiều Nam xoay người rời đi, vừa sắp đi tới cửa, Khương Nghênh đột nhiên nhếch môi:

"Kiều Nam, ngày mai là thứ Tư phải không?"

Kiều Nam dừng một chút, quay người lại: "Dạ."

Khương Nghênh:

“Ngày mai tôi nghỉ, nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

Kiều Nam gật đầu: “Dạ.”

Ngày mai, thứ Tư, là ngày chôn cất bà Thiệu Hạ.

Vốn dĩ, đáng lẽ bà đã được chôn cất từ lâu, nhưng trong thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, Khương Nghênh đã hứa với Thiệu Hạ sẽ tổ chức tang lễ hoành tráng cho bà ngoại. Nhưng có nhiều chuyện xảy ra nên đã bị hoãn lại đến tận bây giờ.

Sau khi Kiều Nam rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khương Nghênh.

Khương Nghênh khẽ mím môi, suy nghĩ vài phút rồi lấy điện thoại di động bấm số của Thích Hạo.

Nhạc chuông vang lên một hồi, đầu bên kia nhấc máy, giọng nói quen thuộc của Thích Hạo vang lên:

“Trưởng phòng Khương.”

Không có sự ràng buộc của cấp trên và cấp dưới trong công ty, giọng nói của Thích Hạo nghe tự nhiên hơn trước rất nhiều.

Khương Nghênh hít sâu một hơi, nhếch môi:

“Ngày mai anh có đến dự tang lễ của bà Thiệu Hạ không?”

Thích Hạo sửng sốt một lát, đột nhiên cười nói:

"Cô có lòng rồi.”

Khương Nghênh:

"Trì hoãn lâu như vậy, tôi thật lòng xin lỗi.”

Thích Hạo:

“Thực ra cũng không lâu, ở quê chúng tôi, phải giữ quan tài của người già đến bảy ngày.”

Khương Nghênh và Thích Hạo trước đây rất ít nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay bọn họ lại nói chuyện nhiều hơn.

Hai người đều không nhắc đến một lời nào về Thiệu Hạ, nhưng mọi chuyện đều xoay quanh Thiệu Hạ.

Khi Khương Nghênh cúp điện thoại với Thích Hạo, cô ôm chặt điện thoại đặt sát vào ghế, mím khóe môi thành một đường thẳng.

Người chết đi rồi, người sống phải sống tiếp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.