Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 395: Mất mặt không kịp vuốt



Cát Châu còn chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, hai đứa em trai vừa bay tới đã bị Tiểu Cửu đánh ngã xuống đất.

Điểm mấu chốt là bàn tay đang giữ cổ áo sau gáy của Tiểu Tửu không hề buông ra.

Hai cậu bé bị ngã xuống đất đều rất trung thành, dù bị đá mạnh đến không thở được nhưng vẫn kiên cường bò lên từ mặt đất.

Cảnh tượng đó chỉ đơn giản là: ai nghe thì buồn, ai nhìn thấy thì rơi nước mắt.

Cát Châu chỉ bất lực nhìn hai đứa em trai của mình lại lao tới, một tay ôm trán, tay còn lại ra hiệu dừng lại về phía hai người họ:

“Chúng ta có thể đừng để mất mặt như vậy được không?”

Hai em trai tràn đầy năng lượng.

"Anh Châu đừng lo lắng. Hôm nay có hai anh em chúng em tới đây, hắn tuyệt đối không có khả năng đưa anh đi đâu.”

"Tên họ Cửu kia, hôm nay muốn mang anh Châu đi, mày phải bước qua thi thể của hai anh em bọn tao!"

Tiểu Cửu:

"Sai rồi."

Sai?

Sai chuyện gì vậy?

Hai đứa em bối rối nhìn nhau, sau đó nhìn Tiểu Cửu bằng ánh mắt dò hỏi.

Tiểu Cửu khó có thể trả lời câu hỏi của hắn:

"Tôi không phải họ Cửu."

Hai đứa em trai: "..."

Tiểu Cửu:

“Nhưng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu.”

Những kẻ lưu manh đầu đường đó chợ thì đa phần đều là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.

Nghe Tiểu Cửu nói xong, một người nghi hoặc hỏi:

"Đáp ứng chúng tôi điều gì? Thả anh Châu?"

Tiểu Cửu buông bàn tay đang nắm cổ sau gáy Cát Châu ra, động đậy cổ tay:

“Không phải, mà tôi đạp lên xác các cậu mà đi.”

Đàn em: "..."

Cát Châu: "..."

Hai người đàn em không hiểu rõ Tiểu Cửu, nhưng Cát Châu biết rất rõ về anh sau vài lần tiếp xúc.

Tiểu Cửu chắc chắn là kiểu người nói là làm.

Diêm Vương yêu cầu chết vào canh ba, thì anh sẽ không giữ người đến canh năm.

Tiểu Tửu nói bạn phải chết vào canh ba, thì có lẽ đã ra tay vào lúc canh hai rưỡi. Tính tình nóng nảy, không thể chờ đợi được.

Nhìn thấy Tiểu Cửu sắp ra tay, Cát Châu vội vàng ôm lấy eo Tiểu Cửu:

"Anh Cửu, anh Cửu, con nít thôi, anh đừng chấp nhặt với con nít…”

Cát Châu nói xong liền nháy mắt với hai đứa em trai kém tinh ý.

Hai đứa em tưởng Cát Châu ôm Tiểu Cửu động viên tiến lên nên nhìn nhau vội vàng xông thẳng tới.

Cát Châu thấy thế, hai mắt trắng bệch:

“Cái quái gì thế…”

Cát Châu còn hận vì chưa kịp nói hết câu, hai đứa đàn em đã lại ngã xuống đất.

Lần này Tiểu Cửu vì tự vệ nên tấn công còn mạnh hơn lần trước.

Một cậu bé bị mất một chiếc răng cửa, miệng đầy máu, nhìn Cát Châu, thở hổn hển nói:

“Anh Châu, sao anh lại buông ra?”

Cát Châu thở dài, bước tới, ngồi xổm xuống, nhéo cằm em trai mình lắc lắc:

“Lúc còn bé cô giáo không dạy chú môn đọc hiểu à?”

Cậu em nhăn mặt đau đớn:

“Dạy rồi, mà em không nghe.”

Cát Châu tức giận cười nói:

"Thằng nhãi này."

Đàn em:

“Anh Chau, đau quá.”

Cát Châu:

"Đáng đời! Chú muốn chết thì anh có ngăn cũng không được.”

Cát Châu nói xong đứng dậy, rút từ trong người một tấm thẻ ngân hàng đưa cho đàn em:

"Đến bệnh viện khám đi. Mật khẩu là sáu số một."

Đàn em cầm lấy thẻ ngân hàng, vẫn lo lắng cho sự an toàn của Cát Châu:

“Anh Châu, còn anh thì sao?”

Cát Châu duỗi eo, cười ranh mãnh:

“Cậu hai nhờ tôi đi giúp chút việc, tôi đi giúp cậu ấy.”

Nói xong, Cát Châu lại ngồi xổm xuống, ghé vào tai đàn em nói:

“Muốn đi theo tôi thì lo giữ mồm giữ miệng.”

Đàn em gật đầu mạnh mẽ:

“Đã hiểu.”

Cát Châu nói xong, đứng dậy chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn Tiểu Cửu, nụ cười vui tươi thường ngày lại trở về trên mặt.

"Anh Cửu."

Cát Châu vừa nói vừa bước tới nắm lấy cổ tay của Tiểu Cửu đi về phía xe.

Tiêu Cửu khẽ nhíu mày, nhìn tay Cát Châu:

"Buông ra."

Cát Châu:

“Anh Cửu, anh đừng chấp nhất với hai tên nhãi đó, chúng vừa theo tôi thôi, nên chưa biết trời cao đất dày.”

Tiểu Cửu:

“Tôi bảo cậu buông ra.”

Cát Châu lo lắng Tiểu Cửu sẽ lại tấn công hai đứa em nên vẫn không buông tay cho đến khi kéo được Tiểu Cửu lên xe, Cát Châu chắp tay ra hiệu đầu hàng và nói:

“Anh Cửu, hai chúng ta đã giao tiếp với nhau nhiều lần rồi, cũng xem là nửa bạn bè, anh có thể đừng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy được không?"

Tiểu Cửu phớt lờ anh và bước về phía trước.

Cát Châu nhìn bóng lưng Tiểu Cửu, đút hai tay vào túi quần đi theo sau lưng Tiểu Cửu, thản nhiên cười.

Nửa giờ sau, xe chạy trên đường cao tốc.

Tiểu Cửu mặt vô cảm, lái xe, để tạo bầu không khí, Cát Châu nói:

“Anh Cửu, người ta thường nói, người thích cười sẽ không xui xẻo, lúc bình thường anh cũng nên cười nhiều vào. Con người ấy mà, cười lúc nào cũng đẹp hơn là đơ cái mặt ra.”

Tiểu Cửu lạnh lùng nói:

"Tôi không thấy vậy."

Cát Châu:

"Hả? Không phải đang nói bóng gió về tôi đấy chứ? Cái gì? Lúc tôi cười trông không đẹp sao?"

Tiểu Cửu:

"Trông cậu buồn cười quá."

Nụ cười của Cát Châu đơ lại, anh hít một hơi thật sâu: Đừng giận, cuộc đời như một vở kịch, chúng ta đến với nhau là do duyên phận...

Cát Châu âm thầm an ủi chính mình, Tiểu Cửu quay đầu nhìn anh, lạnh lùng nói:

"Đừng bất mãn với tôi, cậu đánh không lại tôi đâu.”

Cát Châu: "..."

Bầu không khí trong xe đông cứng như băng.

Cát Châu tựa lưng vào ghế, đang định nhắm mắt chợp mắt, khuất mắt thì không phiền, chợt điện thoại reo lên.

Cát Châu lấy điện thoại di động, nhìn lướt qua, đồng tử đột nhiên co rút lại.

- Phong Nguyệt Trường Dung Thành.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.