Hoắc Khải thì đờ người ra, hình 1như đã sợ đến mức mất phản ứng luôn rồi, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Vụ gì đây, anh là ai, anh đang ở đâu, anh phải làm gì đây? Con vật quen thuộc ấy chính là chú chó thích ăn khoai lang, thích cậy thế chủ, thích cắn dây giày cô.
Nó còn sống!
Lúc này, nó cứ sủa ăng ẳng, chạy thẳng về phía cô. Ô2n Huyền xông lên, không chỉ bởi vì sự phẫn nộ, mà còn bởi vì nỗi sợ hãi trong lòng, sợ chú chó của bọn họ cũng rơi vào cảnh ấy.
Sau khi nu7ốt một con vật, con trăn kia thè lưỡi, dường như vẫn chưa no bụng. Lúc Ôn Huyền tới gần, cô lại thấy gã đàn ông béo lùn ấy bắt một con vật màu đen7 ném vào.
Nhưng con vật ấy còn sống, nó ra sức giãy giụa, sợ hãi sủa gâu gâu. Màn đêm đen kịt, trong cái thôn nhỏ không có gì đáng chú ý tới, ánh đèn chiếu ra từ gara ô tô.
Trong đó nuôi trăn vàng, mới một giây trước đó, một con mèo nhỏ đã rơi vào bụng nó.
Giờ khắc này, Ôn Huyền cúi người xuống, chú chó nhảy vọt lên không trung, lao thẳng vào lòng cô. Cô cũng từng tưởng rằng mình có thể thờ ơ, không quan tâm tới với bất cứ một loại động vật nào, nhưng đến tận lúc này, cảm nhận được sự run rẩy của chú chó trong lòng, cô chỉ cảm thấy trái tim của mình nhói đau.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã đàn ông béo lùn kia, trong mắt cô bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Thấy có người xuất hiện, gã đàn ông ấy vội vàng giấu thứ gì đó đi rồi quát lên với cô: “Này, cô là ai thế? Bỏ chó của tôi xuống ngay!” Tang Niên thở hổn hển chạy tới: “Chị Huyền, chị Huyền, đừng kích động, chúng ta báo cảnh sát rồi chờ bọn họ tới...”
Cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Nào ngờ sau khi cậu nói xong, Ôn Huyền quay đầu lại đưa chú chó con vẫn còn cứng ngắc trong lòng mình cho cậu, cắn răng nói bằng giọng âm trầm: “Không kịp nữa rồi, cậu trông coi nó đi!”