Trên tầng có gì đây? Có Ôn Huyền và Tang Niên! “Huyền Huyền, anh phát hiện ra một kẻ khả nghi, vừa rồi hắn vào tòa nhà ấy, thấy bọn em ở trên tầng là lập tức xuống ngay, hơn nữa anh còn nghe thấy tiếng vang lại trong xe hắn.”
Anh ấy dứt lời, Ôn Huyền nói: “Vậy anh đang ở đâu? Bọn em tới ngay!” Trong kkhoảnh khắc ấy, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh ấy.
Hoắc Khải nhìn người đang vội vã vào trong xe Van, lại nghĩ tới tiếng đcộng vật kêu mà mình nghe thấy trong xe, đôi mắt anh ấy mở thật to. Cùng với lời nói ấy, Hoắc Khải nghe thấy tiếng cô xuống tầng.
“Anh gửi định vị cho em, anh đang trong một chiếc taxi, bảo bác tài đuổi theo chiếc xe ấy!” Nghe vậy, Hoắc Khải đơ ra mất một lát.
Anh ấy là cảnh sát mặc thường phục? Truy bắt kẻ xấu? Sau khi tắt máy, Hoắc Khải lập tức gửi định vị cho cô.
Nghe cuộc trò chuyện của anh, bác tài kích động nhìn anh: “Anh là cảnh sát mặc thường phục đúng không? Chúng ta đang truy bắt kẻ xấu à?” “Trên tivi toàn diện như thế mà! Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bám sát, không để phân tử phạm tội bỏ trốn!”
Dứt lời, tài xế càng hăng hái hơn, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng trước, đạp chân ga đuổi theo sát sao. Sau đó, anh ấy vội gọi điện thoại cho Ôn Huyền.
Không biết bên đó cô đang làm gì mà đổ chuông một hồi mới bắt máy, Hoắc Khải thở hổn hển nói: Bình thường trông Hoắc Khải cứ lơ ngơ láo ngáo, không ngờ vào thời điểm then chốt, anh ấy lại được việc như thế.
Chiếc xe Van ấy lao nhanh suốt dọc đường, cuối cùng vào một cái thôn cách xa trung tâm thành phố, ven đường còn có một tấm biển viết tên thôn. Hoắc Khải sợ đến mức giữ chặt tay cầm trong xe, suýt thì không ngồi vững được.
Trong lúc Hoắc Khải bám đuôi chiếc xe ấy, Ôn Huyền và Tang Niên cũng lên xe việt dã đuổi theo. Nơi này cách nội thành hai mươi phút đi xe.
Mặc dù đường sá ở đây cũng có xe cộ qua lại, nhưng lại rất thưa thớt. Hoắc Khải bảo tài xế cẩn thận giữ khoảng cách với chiếc xe Van, may mà xe bọn họ là taxi nên người khác cũng không để ý tới. Nhìn tia sáng trong mắt bác tài, trong lòng Hoắc Khải dâng lên một cảm xúc rất khó tả. Một lát sau, anh ấy nói dõng dạc: “Vậy mà bác cũng nhận ra được, lợi hại thật đó chúng ta nhất định phải đuổi theo chiếc xe đó,
không được để mất dấu!”