Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 207: Một gậy giáng vào đầu, xảy ra chuyện



Tia sáng óng ánh chiếu xuống, hắt bóng dáng dong dỏng của người đàn ông lên vách tường.

Tiêu Diệc Hàng ngồi trên chiếc gkhế cạnh bàn, cầm bút bi tính toán số liệu gì đó, chỉ có điều bởi vì ngồi một tư thế quá lâu nên hơi mỏi người. Đúng rồi, anh đây không có học thức đẩy, lẽ nào đó là lý do bị ghét bỏ sao?

Mấy ngày trôi qua, sức khỏe của Ôn Huyền cũng tốt lên.
Lòng tốt bị coi rẻ, Hoắc Khải càng nghĩ càng tức.

Kết quả hai ngày sau đó, cứ nhìn thấy anh ấy là vị giáo sư kia lại né tránh, khiến anh ấy càng giận, chỉ cảm thấy Tiêu Diệc Hàng coi thường mình.
Anh ta gciơ tay cởi cúc áo sơ mi ra, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tiêu Diệc Hàng khẽ nhíu mày đứng lên.
Bởi vì nghĩ là người trong đội nên anh ta không lên tiếng hỏi trước.
Anh ta nói cái gì?

Đến khi cất tiếng nói, Tiêu Diệc Hàng gằn từng chữ một: “Không ăn!”
Quá trình quay chụp của đoàn phim rất thuận lợi, đạo diễn gọi điện thoại cho cô, bảo cô nếu không sao thì mau chóng về đoàn phim, khiến cô không khỏi sầu não.

Buổi chiều hôm nhận được điện thoại của đạo diễn, Lục Kiêu dẫn người trong đội đi làm việc, cô cũng ra ngoài đi dạo, nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, hai ngày qua cứ đến tối trở về, sắc mặt của Lục
Nhưng khi mở cửa ra và nhìn thấy người ngoài cửa, đồng thời còn bưng một cái khay, sắc mặt của anh ta hơi thay đổi.

Hoắc Khải dùng một tay bưng khay, tay còn lại chống lên khung cửa, nở nụ cười tươi rói: “Thì ra là Giáo sư của Viện Hàn lâm Khoa học, ngưỡng mộ quá. Nghe nói anh chưa ăn tối, nên ăn một ít thì hơn.”
Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của anh ta, Hoắc Khải lại cười híp mắt, nói: “Tôi biết hôm nay tâm trạng của anh không tốt, nhưng anh vẫn phải ăn cơm chứ, nếu không những người quan tâm anh sẽ đau lòng đấy...”

Nghe câu ấy, trong lòng Tiêu Diệc Hàng chấn động, nơi đáy mắt như đang ngưng tụ một cơn lốc xoáy.
Dứt lời, anh ta đóng sầm cửa lại.

Hoắc Khải vẫn giữ nguyên tư thế đó, đôi mắt trợn tròn, một lúc lâu sau mới cà lăm nói một câu: “Đậu xanh, tính cách kiểu gì thế này, còn nổi cáu với mình nữa chứ!”
Tiêu Diệc Hàng: “...”

Đôi mắt đằng sau cặp kính của anh ta không có một cảm xúc nào, cứ thế nhìn Hoắc Khải, dường như vẫn không thể tin được rằng tin nhắn đó là do người này gửi tới.
Tầm này cũng phải về rồi mới phải chứ, có phải là cho luôn cái cô Phương Chỉ đó đâu.

Nào ngờ cô vừa hỏi xong, sắc mặt của ông cụ Lý hơi tái, như thể bị chọc vào nỗi đau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.