Hạ Ương đứng nhìn mà không sao chịu được liền đi tới kéo tay Dương Hạnh ra ngoài nói chuyện.
Dương Hạnh bất ngờ bị kéo đi khỏi tình hình khó xử thầm lặng theo sau.
"Anh em cô cũng hay thật đấy gây ra chuyện này làm sao bù đắp nổi đây mà cô có vẻ... mạnh miệng nhỉ?"
Hạ Ương khinh miệt nhìn bộ dạng nghèo túng của Dương Hạnh, nói tiếp: "Làm sao trả nổi cháu của tôi đây nó đã bị anh cô tông chết rồi"
Câu nói chứa đựng rất nhiều cảm xúc tức giận có phẫn nộ có và cả sự đáng khinh rất rõ ràng ấy khiến Dương
Hạnh không thể quên.
"Tôi rất tiếc vì xảy ra chuyện với gia đình anh làm ơn tôi chỉ xin anh một điều đừng nói nữa tôi thực sự rất lo cho cô ấy đang hôn mê và rối não" Lúc này những câu nói của anh như sát muối vào vết thương lở loét kia.
Dương Hạnh lo cho cả Tường Huyên và cả anh họ mình suýt chút vì lời nói của Hạ Ương làm phát khóc.
"Ai trong tình cảnh này cũng sẽ nổi giận và trừng phạt kẻ xấu xa như anh của cô mà thôi nên đừng có ý kiến ý cò gì với tôi... cô không có tiếng nói ở đây"
"Tôi-" Dương Hạnh vừa cất tiếng Hạ Ương lập tức "Suyt..."
Dương Hạnh nhìn xuống đôi dép dưới chân bất giác hai giọt lệ chảy xuống ròng ròng giọt nước mắt cũng theo đó mà làm ướt nhỏ giọt ngón chân cô.
Cô muốn rời đi nhưng Hạ Ương giữ lại: "Giờ ngoài đó như thế còn muốn ra làm rối tung lên à? Sớm thôi anh của cô sẽ ngồi tù"
Dương Hạnh nén nhìn anh khi không để ý đến mình rồi quệt đi nước mắt ngắn dài, mếu máo nhìn cảnh vật ngoài trời.
Lúc này năm giờ chiều mưa đã tạnh chỉ còn gió thổi lớn làm rối mái tóc cô,
Dương Hạnh không biết làm gì để giúp đỡ anh họ bằng số tiền ít ỏi đó không thấm vào đâu:
"Anh giúp anh ấy đi có... được không?" Thật tình hai bác dưới quê biết Dương Chí phải ngồi tù chắc chắn họ sẽ suy sụp mất cô vô cùng biết ơn hai bác rất nhiều lên trên thành phố này chỉ có anh họ để dựa dẫm,
anh ấy ngồi tù như mất đi một người thân rồi.
"Hahaha... nói ra câu này không biết ngại à cô bé?" Hạ Ương xoa xoa đầu Dương Hạnh như con cún.
Hạ Ương cười phá lên: "Đúng rồi giờ cô đâu còn là "con gái" nữa đâu gọi như vậy sai rồi phải nói gì đây?"
Dương Hạnh lui ra xa con người này ra mấy lời trêu chọc của anh ta cô không muốn tiếp tục tiếp nhận.
Hạ Ương đánh giá Dương Hạnh một lượt vô tình: "Giúp cũng được nhưng còn điều kiện thì sao đây?"
Dương Hạnh bật lại như lò xò rất nhanh tìm thấy hy vọng: "Điều kiện?"
"Tướng tá cũng hợp... ngủ với tôi đi"
Nghe xong điều kiện Dương Hạnh như bất động lần đầu tiên cô dám bán đi vì cần tiền gấp phầu thuật khối u ác tính cho mẹ còn lần này có nên vì anh họ không?
Suốt ba năm qua theo anh họ lên đây Dương Hạnh dựa dẫm rất nhiều, ba mẹ Dương Chí hai bác ấy còn giúp đỡ rất nhiều cho ba mẹ cô. Nghĩ đến đây cô đắn đo chưa đưa ra được câu trả lời.
"Đằng nào cô cũng ngủ với tôi rồi còn lạ gì mà không thử, hửm?" Hạ Ương thản nhiên vuốt mái tóc Dương Hạnh khiến cô giật tóc gáy,
mau chóng lùi cách xa Hạ Ương đểu cáng đang dụ dỗ cô này.
"Lần đó tôi tự nguyện là tôi sai nhưng... anh đừng hòng có lần sau"
"Sao phải giúp tôi anh không ghét anh họ tôi à?" Ý cô rõ ràng hỏi lí do vì sao anh lại làm vậy trong khi Dương Chí hại chết cháu anh ta.
Hỏi câu này Hạ Ương nhìn cô bật cười rồi im tiếng nhìn xa xa suy nghĩ điều gì đó rất