Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, buổi chẩu triểu cũng kết thúc. Nguyên Vân ra bên ngoài trước, Tiêu Cảnh Nghi đi sau cùng với Phó Trù và Cố Tử Huyền.
Tiêu Cảnh Nghi: Chuyện trận chiến lần trước ta nhờ các huynh làm đã có manh mối chưa?Cố Tử Huyền: Chuyện này vẫn không có tiến triển gì, Lý Duẩn đó nhu nhược chỉ cần nữ nhân không quan tâm đến giang sơn, đám quan dưới trướng hắn chỉ có tiền tài, vốn không hề có ý đồ khởi binh.Phó Trù: Bệ hạ quan tâm thịnh thế, chú trọng phát triển đất nước không hề có ý muốn mở rộng đất đai.Tiêu Cảnh Nghi: Chuyện này chắc là có kẻ có dã tâm mà làm loạn, là người Ngụy chúng taCố Tử Huyền: Trước mắt cũng chỉ có thể đoán vậy thôiỞ phía bên kia, Nguyên Vân đi trước thì gặp phải Tôn Linh và Trình Thiếu Cung. Cô ta buông lời trêu chọc, mỉa mai Nguyên Vân nhưng bị cô trả lời lại thì tức đến mức không thể nói được gì nữa
Tôn Linh: Đây không phải là Tiêu vương phi sao? Sao lại đi một mình thế? Không phải là bị Tiêu vương bỏ rồi đấy chứ? Cũng phải thôi, kẻ vô dụng như cô chẳng có ai cần đâuNguyên Vân: Công chúa, thay vì lo chuyện phu thê ta, không bằng cô tự lo cho bản thân mình trước đi, trước mắt ta thấy vốn chẳng có ai chịu cưới công chúaTôn Linh: Cô.....Nguyên Vân: À còn nữa, cho dù vương gia có bỏ ta đi chăng nữa thì vị trí Tiêu vương phi đó cũng không đến lượt cô đâuTôn Linh: Cô dám nói vậy với bồn công chúaNguyên Vân: Bốn vương phi có gì mà không dám
Đến lúc này, Trình Thiếu Cung mới lên tiếng
Trình Thiếu Cung: Quả nhiên là thê tử của Tiêu Cảnh Nghi, miệng mồm cũng lanh lợi lắm, chỉ là không biết điều giống hắn, thật xứng đôi vừa lứaNguyên Vân: Đa tạ sứ giả đã chúc phúc, bọn ta đương nhiên xứng đôi, nhất định sẽ bên nhau trọn đời không làm hai vị thất vọng đầuNguyên Vân vừa nói vừa nhìn sang phía Tôn Linh khiến ả ta tức càng thêm tức.
- Tôn Linh: Cô....
Phía Tiêu Cảnh Nghi vẫn đang bàn việc công, Phó Trù vừa nhìn sang đã thấy sứ giả và công chúa nước Hạ đang ở cùng Nguyên Vân, hắn liền gọi Tiêu Cảnh Nghi xem thử.
Phó Trù: Cảnh Nghi, huynh nhìn bên đó xem có phải là thê tử của huynh không?Cố Tử Huyền: Ai cũng biết công chúa nước Hạ đó vừa đến đã không ưa gì vương phi của huynh, e là có chuyện rồiTiêu Cảnh Nghi: Đến đó xem thử điNói rồi ba người họ cùng đi đến chỗ của Nguyên Vân xem tình hình mọi chuyện ra sao. Thấy Tiêu Cảnh Nghi đến,
Tôn Linh đôi mắt trở nên sáng rực, nhìn y không chớp mắt. Thấy thế, Nguyên Vân không nói gì chỉ nhẹ cười một cái rồi đi đến khoác lấy tay Tiêu Cảnh Nghi
Nguyên Vân: Phu quân, chàng đến rồiTiêu Cảnh Nghi: Có chuyện gì thế?Nhìn thấy phu thê họ âu yếm, Tôn Linh phút chốc trở nên giận dữ, tức ra mặt, Phó Trù và Cố Tử Huyền chỉ đứng bên xem kịch rồi nhìn nhau cười nhẹ.
Trình Thiếu Cung: Tiêu Cảnh Nghi, ta không phục, hồm đó là do ta có chút sơ suất mới để huynh may mắn nắm được cơ hội, ta muốn đấu lại lần nữaTiêu Cảnh Nghi: Được thôi, dù sao hôm nay bồn vương cũng rất rảnhSau đó, Trình Thiếu Cung và Tiêu Cảnh Nghi giao đấu với nhau, bốn người còn lại đứng bên ngoài xem. Hai bên cầm kiếm tấn công đối phương, mỗi bên đều có lợi thế riêng, bất phân thắng bại. Sau một khoảng thời gian khá lâu, trận đấu cũng kết thúc, Tiêu Cảnh Nghi giành chiến thắng.
Tiêu Cảnh Nghi: Nếu vẫn không phục ta vẫn dư sức đấu thêm trận nữaTrình Thiếu Cung: Không cần đâu, ta nhận thua. Nhưng mà sẽ có một ngày ta đánh bại huynhTiêu Cảnh Nghi: Được, ta sẽ đợi, nhưng ta cũng nhắc huynh một câu, cho dù huynh cố gắng thế nào thì vẫn không thắng được ta