Vương Phi Tiểu Tướng

Chương 37: Thiếp Xích Đài



Nàng dẫn người rời đi, ngẫm lại từ lúc tới đây chưa lúc nào nàng có thời gian rảnh rỗi để đi du ngoạn đâm đầu vào việc công nhiều hơn cả việc tư.

Quân đội hai bên đóng cách nhau vài trăm dặm nhóm của nàng phải mấy mấy canh giờ mới tới được nơi đóng quân. Nơi này vậy mà lại gần rừng hoang phía tây, sở dĩ nó chưa được khai phá là vì nơi đó các loại độc có rất nhiều nên người dân không dám bén mảng tới.

- Tướng quân, chúng ta…

- Chúng ta chia thành hai đội, một đội theo Tử Kiệt tướng quân, một đội theo ta dùng pháo làm tín hiệu nếu ta bắt được tướng lĩnh của bọn họ thì trận chiến đằng kia sớm kết thúc, đã rõ chưa?

- Rõ.

- Được rồi, mệnh lệnh cuối cùng đi đủ về đủ, mau chia ra hành động.

Mấy bóng đen lách mình biến mất trước mặt nàng, Sở Ngọc dẫn mấy người còn lại lẻn vào trong nơi đóng quân, nàng để lại hai người bắn tên giỏi nhất phục kích trên thành trại. Còn lại đi theo nàng, phải công nhận thời cổ đại có khinh công tiện thật.

- Hai người một người dùng cung, một người canh gác luân phiên liên tục. Khi nào không địch lại trực tiếp chạy đi, tuyệt đối không làm liều. Bắn tên khi bên dưới chúng ta bị tập kích, không được nới lỏng cảnh giác, có làm được không.

- Thuộc hạ đã rõ.

Bọn họ rất nhanh đã tìm được lều chủ soái nhưng chưa dám đánh động. Mặc dù đại quân đã ra tham chiến nhưng những kẻ còn lại trong doanh chắc chắn là kẻ không thể xem thường được nếu đánh du kích e là không kịp, chênh lệch quân số hai bên khá lớn còn đánh nhanh thắng nhanh cần phải nghĩ kế chu toàn. Lúc này nàng càng không liên lạc được cho Tử Kiệt vì thời này không có các thiết bị tân tiến như bộ đàm. Sở Ngọc thấp giọng nói.

- Các người giữ vững tốc độ, theo sau ta. Nhớ các thủ ngữ chứ?

- Nhớ ạ.

- Được chúng ta ngụy trang thành bọn chúng mà vào doanh trướng chuẩn bị đi.

Bọn họ lặng lẽ áp sát đám lính gác trang, hành động dứt khoát nhanh gọn. Nhanh chóng kéo bọn chúng vào một góc đợi bọn họ thay y phục xong Sở Ngọc đã cầm lấy dây thừng tự trói vào tay.

- Vào trong thôi.

Bọn họ vừa nhìn qua đã biết ý định của nàng, một người trong đó đứng ra nắm dây thừng lôi nàng đi.

- Báo.

- Chuyện gì?

- Thuộc hạ mới bắt được kẻ khả nghi lảng vảng quanh doanh trại.

- Dẫn hắn vào đây.

Bên trong doanh trướng thế mà không phải là nam nhân hay một lão tướng mà lại mà một nữ nhân có thể gọi y là tuyệt sắc giai nhân bị ẩn giấu dưới giáp phục cũng không quá. Mặt Sở Ngọc lúc này đầy bùn đất nên đối phương nhìn cũng không ra.

- Ngươi là ai?

- Tiểu nhân nghe nói gần đây có người lạ đến đóng quân nên đến xin chút cơm, cháo để sống qua ngày.

- Hồ ngôn. Nơi rừng hoang như vậy làm gì có nữ nhân nào sinh sống ngươi là ai?

- Vậy cô nương không phải nữ nhân à?

- Ngươi… Người đâu, lôi ra ngoài chém cho ta.

- Chỉ e là không kịp rồi. Đại quân Tây Yến đang tham chiến bới Nước Triệu cô nướng đoán xem còn ai không?

Nữ tử đối diện không tin được trợn tròn mắt kêu lên. Ngoài mấy vị phó tướng ở trong doanh còn lại đều lặn im như tờ hai bên đối đầu, Sở Ngọc rút dây trên cổ tay nới lỏng dây nàng rút chủy thủ bên hông vào tư thế sẵn sàng nghênh địch. Kẻ gác lều nàng để lại ban nãy lúc này bắn pháo hiệu.

Bên ngoài vang lên tiếng binh khí cùng lúc đó là tiếng bay xé gió của mũi tên và tiếng la thất thanh của binh lính về sự hỗn loạn.

Trong lều hai bên cũng không rảnh tay mấy, nàng không nhiều lời tiến lên khơi mào cuộc chiến, mọi người rút nỏ đồng loạt bắn vào bả vai của họ chứ không giết chết.

Nữ nhân kia thấy nàng tiến lên cũng vội né tránh y rút kiếm ra chém tới, Sở Ngọc có kinh nghiệm trong mấy lần bị Chỉ huy cầm chổi rượt nàng khắp sân tập nên cũng né được khá dễ dàng. Vấn đề ở đây là nàng học triệt tiêu đối thủ nếu lỡ tay để lại sẹo trên mặt nàng ấy e là khó ăn nói. Nàng lấy đà chạy đến bên ghế gỗ đạp lên ghế mượn lực xoay người lên gối nữ nhân kia, tranh thủ nàng ta choáng váng Sở Ngọc lần nữa nắm lấy tay nàng ấy bẻ lên kiếm rơi xuống nàng xoay cổ tay tựa lưng vào trong người nàng ta làm một hình parabol tuyệt đẹp qua đầu.

Sở Ngọc nắm lấy chủy thủ định xuống tay hạ sát đã nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên. Mi mâu nhíu chặt, nơi chiến trường sao lại có mỹ phụ ở đây. Bà ta vừa quỳ vừa lết đến bên cạnh dập đầu liên tục.

- Cô nương người làm ơn tha mạng tiểu thư nhà ta, bọn thật sự không muốn giao chiến với nước Triệu đâu là do bất đắc dĩ bị ép mà thôi.

- Bất đắc dĩ?

- Đúng vậy chúng tướng lĩnh ở đây ai lại không muốn cuộc sống yên bình chứ. Khả Hãn bị kẻ xấu hạ độc bọn chúng ép chúng ta ra trận mới để yên cho ngài sống.

- Bọn chúng?

- Là Vương phi và nhị công tử.

- Hạ nương chết thì hết không cần cầu xin.

Chúng tướng lĩnh trong trướng bắt đầu ồn ào, nữ nhân đang nằm dưới đất cũng có dẫu hiệu tỉnh lại. Tử Kiệt bước vào lều nhìn thấy nữ nhân đang nằm dưới sàn.

- Thiếp Xích Đài?

- Ngươi quen cô ta?

- Tướng quân thả cô ấy ra đi.

Ba chữ Thiếp Xích Đài vừa vang lên thu hút mọi ánh nhìn, nàng ta nhìn Tử Kiệt như gặp lại cố nhân đã nhào lên ôm chầm lấy y.

- Tử Kiệt ca ca.

- Công tử.

Nàng cho người thu đội, ánh mắt sắc lẹm nhìn Tử Kiệt an tọa ngay ngắn trên bàn thống lĩnh.

- Rồi, bản tướng cần giải thích. Ta nhắc nhở ngài Tiểu Vân là muội muội ta ngài liệu mà làm.

- Tướng quân hiểu lầm rồi.

- Bọn ta là bằng hữu thân thiết, còn có Tư Kỳ ca ca nữa, huynh ấy đâu?

- Tư Kỳ Ca ca?

Sở Ngọc nghiến răng lập lại từng chữ nữ nhân kia mới nói. Tay năm chặt chủy thủ nhìn sang nàng. Một tên trong đội vội vàng đứng chắn trước mặt nàng, tránh tầm mắt giết người của nàng đang nhìn người ta. Thay nàng ta đổ vài trận mồ hôi hột.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.