Cơ Vấn Thiên nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đuổi hai người đi đâu”, giờ đã biết mình có con, dĩ nhiên huyết mạch hoàng thất không thể lưu lạc bên ngoài, có con trai thì cũng có thể ngăn được việc Thái hậu suốt ngày tìm cớ nhét người vào hậu viện của hắn.
Có điều…
“Con tên là Thích Cẩm Dương à?”, Cơ Vấn Thiên nhíu mày.
Thích Cẩm Dương gật đầu: “Vâng”.
Thích Vy nhướng mày rồi lại híp mắt, trực giác mách bảo nàng rằng những lời sau đó của người đàn ông này chẳng phải lời dễ nghe gì.
Quả nhiên, sau đó Cơ Vấn Thiên không biết xấu hổ nói: “Nếu đã là con trai của bổn vương, theo lý thì nên theo họ Cơ của bổn vương. Hơn nữa, con cháu trong hoàng thất ở thế hệ của con đều có chữ “Đình” cả, chẳng hạn như Thái tử tên là Cơ Đình Dực, Nhị hoàng tử tên là Cơ Đình Dụ,…”
Thế nên con trai của hắn có thể đổi tên thành Cơ Đình Dương?
Lúc Cơ Vấn Thiên thất thần, Thích Vy dùng sức, lạnh lùng đập đôi đũa xuống bàn, Thích Cẩm Dương vốn dĩ đang ăn đến là vui vẻ cũng buông đũa xuống, trở nên yên tĩnh, hai tay ngoan ngoãn đặt ở thắt lưng, mắt nhìn thẳng.
Phụ vương của cậu bé lợi hại thật, mới ngày đầu quay về Vương phủ đã muốn đổi tên của mình, làm thế là phụ vương đang nhảy trên chông sắt đó.
Đúng là kích thích!
Thích Vy nhìn Cơ Vấn Thiên, cười nhạo: “Muốn đổi tên cho con trai ta à? Hôm nay ta nói ở đây luôn… Không, thể, nào!”
Cơ Vấn Thiên không phải là người biết cách nhẫn nhịn, nghe nàng dùng giọng điệu cương quyết tuyên bố, khí thế cả người hắn lập tức thay đổi, giọng nói trở nên nguy hiểm: “Nàng đang nghi ngờ quyết định của ta?”
Bầu không khí tức khắc trở nên bất ổn, mí mắt Thích Cẩm Dương khẽ giật, cậu hơi lo lắng, hai người này sẽ không đánh nhau đấy chứ? Lẽ nào phụ vương còn có thói xấu là đánh phụ nữ?
Thật ra Thích Cẩm Dương nghĩ nhiều rồi.
Ra tay đánh người là chuyện không thể xảy ra, chẳng qua Cơ Vấn Thiên đang cố ý thăm dò tính tình của Vương phi.
Chỉ từ câu nói lúc nãy, hắn có thể đoán ra, Thích Vy tuyệt đối không phải là người mềm yếu nhát gan như trong kinh đồn đãi.
“Thích Tiểu Dương là đứa con trai do ta vất vả mang thai mười tháng, ngoài ta ra, không ai có quyền quyết định tên của nó”, Thích Vy khí phách nói, đặc biệt nhấn mạnh từ “không ai”, rõ ràng có ý bao hàm cả Cơ Vấn Thiên.
Nói thẳng ra, Cơ Vấn Thiên đã làm được gì từ khi Thích Tiểu Dương ra đời? Ngoài việc cung cấp t*ng trùng, hắn có bỏ tiền ra để lo ăn uống cho nàng trong thời kỳ mang thai không? Hay là đã trả tiền thuê bà đỡ khi nàng sinh con, bỏ tiền nuôi dưỡng trong năm năm qua? Có từng rót một cốc nước nào khi thằng bé khát không? Có từng bưng một bát thuốc khi nhóc con bị bệnh không?
Chưa từng trả giá mà đã muốn đổi trên con trai nàng à? Hơn nữa, cái tên Thích Cẩm Dương này thì làm sao chứ? Không hay à? Không khí phách sao? Không đủ ý nghĩa à?
Trong tên có chữ “Cẩm” cũng là năm đó sư phụ của nàng đặt cho đứa con tương lai của nàng, tuyệt đối không thể thay đổi.
Cơ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn Thích Vy hồi lâu, nàng không chịu thua, nhìn thẳng vào hắn, trong mắt đầy vẻ cố chấp, không hề nhượng bộ.
Một lúc sau, Cơ Vấn Thiên chủ động dời ánh mắt đi, khí thế trên người cũng đột nhiên biến mất, hắn bình tĩnh tiếp tục gắp thức ăn cho Thích Cẩm Dương như không có chuyện gì xảy ra: “Đồ ăn nguội rồi, ăn tiếp đi”.
Thích Vy: “?”
Thích Cảm Dương: “?”
Hai mẹ con chớp mắt.
Thế là… xong rồi à?
Lẽ nào hắn không thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích sao? Không đặt ra quy tắc cho họ à?
Hai mẹ con im lặng nhìn nhau, vẻ mặt hết sức kỳ lạ, nhất thời khá mơ hồ về tính cách của chồng (cha) mình.
Cơ Vấn Thiên như không để ý đến ánh mắt của họ, ung dung nói: “Không tuân theo quy tắc đặt tên của nhà họ Cơ thì khó tránh khỏi việc trở thành đề tài bàn tán của mọi người, không chừng trong cung sẽ có chút ý kiến, hai người tự quyết định đi, nhưng nếu muốn được ghi tên vào trong gia phả Cơ gia thì phải đổi tên”.
Bằng không, dù cho có giống hắn đến mấy, ba chữ Thích Cẩm Dương sẽ làm cho thân phận của nhóc con trở thành danh bất chính, ngôn bất thuận.
Cơ Vấn Thiên chủ động lùi một bước, Thích Vy cũng không gây sự vô cớ nữa, gật đầu nói: “Có thể đổi họ, nhưng nếu đổi họ, thứ gì nên thuộc về con ta thì không được thiếu!”, bản thân nàng không sao, nhưng quyền lợi của Thích Tiểu Dương thì không được để mất.
Cơ Vấn Thiên nghe ra được trong câu nói của nàng không tính cả mình vào thì nhìn nàng một cái.
“Thằng bé là con cả của ta, cái gì của nó, không ai có thể giành được”, giọng điệu nghe có vẻ tùy ý nhưng lại ẩn chứa thái độ không cho phép ai nghi ngờ.