Hoàng đế vừa dứt câu Dự vương đã ngỡ ngàng đến mức làm rơi cây trâm xuống sàn khiến hoàng đế chú ý. Hắn nhặt cây trâm lên nhìn kĩ, là một chiếc trâm bạch ngọc khắc hình hoa thượng dược, Dự vương vội vã lấy lại cây trâm từ tay hắn. Hắn nhìn Dự vương trong lòng suy tư: - " Đây chính là cây trâm mà Hy Nhi từng thích đeo nhất mà! "
Hắn nhìn đệ đệ của mình ánh mắt thâm sâu mà cười nhạt nói: - Ấy! Hoàng đệ bình tĩnh đừng quá xúc động!
Hắn ta nhìn cây trâm trong tay Dự vương âm trầm hỏi: - Hoàng đệ từ lúc nào lại mang những vật nữ nhi này bên người vậy?
Dự vương cúi mặt cố bình tĩnh nói: - Chỉ là vật của người xưa mang theo để làm kỉ niệm thôi hoàng huynh
Hắn cười nhạt nhìn hoàng đệ của mình: - Vậy à! Ta mong đệ biết rõ thân phận mình ở đâu, đừng làm việc quá phận
Dự vương nhìn hắn cúi mặt lấy lại sự bình tĩnh, âm trầm mà nói: - Hoàng...Hoàng huynh! Tình Nguyệt Vương Phi là thê tử của người...thần đệ thật không dám nhận!
Hắn tiến gần lại Dự vương: - Đệ là Dự vương của trẫm tất nhiên xứng đáng với món quà này!
Dự vương nhìn hắn, hắn đặt tay lên vai rồi bóp thật mạnh vai hoàng đệ mình cười: - Cũng như đây là món quà bù đắp của trẫm dành cho đệ!
Dự vương ánh mắt thầm trầm cười lạnh: - Ha~ Tạ hoàng huynh quan tâm nhưng thần đệ không thể nhận! Hoàng đệ bao năm nay chỉ chung tình với một nữ nhân thôi...món quà của hoàng huynh rất tốt nhưng...thứ lỗi cho thần đệ!
Hoàng đế nhìn Dự vương giọng càng trở nên lạnh hơn bao giờ hết, cười lớn rồi nói: - Haha!!! Đệ trách trẫm sao?
Dự vương cúi người: - Thần đệ không dám!
Hoàng đế vẫn cười nói: - Ha~ Không dám chứ không phải không trách! Đệ trách ta giành Hy Nhi với đệ đúng không?
Dự vương im lặng không nói gì thêm, hoàng đế thấy vậy càng bóp mạnh vai hoàng đệ của mình mà nói: - Hoàng đệ! Hy Nhi dù sao cũng đã là hoàng hậu của trẫm là hoàng tỷ của đệ~
Hoàng đế liếc nhìn người hoàng đệ của mình rồi bảo: - Dù sao đây cũng là quà bù đắp cho đệ...tỷ tỷ của Hy Nhi cũng là một món quà tốt và dù sao đây cũng là quà mà nàng ấy tặng đệ...
Nghe hắn ta dứt lời Dự vương không giấu nỗi sự kinh ngạc trong ánh mắt, hoàng đế nhếch mép bảo: - Đệ dám không nhận sao?
Bầu không khí không thoải mái này khiến cho các cung nhân trong điện đều ngộp thở. Hoàng đế nhìn Dự vương ánh mắt khá thách thức pha lẫn 1 chút đắc ý
- Hoàng đệ dù sao cũng nên suy nghĩ lại! Tình Nguyệt Vương Phi cũng là một tiểu thư thế gia, xuất thân cao quý, ta thấy rất xứng đôi với hoàng đệ~
Dự vương sắc mặt trầm lặng nhìn hoàng đế: - Đa tạ ý tốt của hoàng huynh! Đệ nghĩ đệ cần thời gian suy nghĩ!
Dự vương không còn thiết tha muốn ở lại đối đầu với người hoàng huynh này nữa, anh ta liền cúi người vội nói: - Cũng trễ rồi hoàng huynh còn việc chính sự quan trọng! Thần đệ không làm phiền nữa xin cáo lui~
Hoàng đế nhìn Dự vương gật đầu: - Dù sao đệ cũng phải học cách chấp nhận thực tại là đệ...là một kẻ thất bại!
Dự vương nghe vậy không nói lời nào, nhắm mắt rời đi. Hoàng đế ngồi xuống ghế nghĩ lại hình ảnh cây trâm được Dự vương nâng niu trên tay mà cười giễu cợt
- Ha! Cho dù ngươi có hoài niệm muốn kéo nàng ấy về phía mình đến cỡ nào cũng không được~ Ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị muốn nhưng không có được!
- Trên con đường ngoài cung -
Thần sắc xám xịt, bước chân nặng nề, những câu chuyện đang ngủ yên bỗng nhiên khơi dậy trong lòng Dự vương. Đang định ra ngoài cung bỗng nhiên có một tiếng bước chân lại gần
- Dự vương điện hạ xin dừng bước~
Nghe tiếng gọi của một nữ nhân, Dự vương liền ngưng bước quay đầu nhìn, người bước đến chính là Y Lan bên cạnh Thẩm Nhược Hy
- Vương gia xin dừng bước!
Thấy người bước đến, Dự vương không che giấu được cảm xúc ngạc nhiên: - Y Lan?!
Y Lan dừng trước mặt Dự vương cung kính mà hành lễ: - Nô tỳ tham kiến vương gia!
Dự vương dịu dàng bảo: - Đứng lên đi! Ngươi đến tìm bổn vương là có việc gì sao?
Y Lan mỉm cười đáp: - Vương gia nương nương nhờ nô tỳ chuyển thứ này cho người!
Nghe hai chữ " Nương nương " lòng Dự vương chợt đau nhói, hắn không kìm được lòng mình mà thì thầm tên của bạch nguyệt quang: - Hy Nhi~
Y Lan vội lấy một chiếc trâm hồ điệp cùng một mảnh giấy cho Dự vương: - Nương nương bảo rất lâu mới có dịp gặp Dự vương nên là muốn gặp người ôn chuyện cũ!
Dự vương nhận lấy mà lòng đầy suy tư: - Ta hiểu rồi! Nương nương vẫn khỏe chứ?
Y Lan gật đầu bảo: - Nương nương vẫn khỏe nhưng lòng vẫn còn nhớ kỉ ức xưa cùng vương gia! Mong vương gia không phụ tâm ý tốt đẹp của người~
Dự vương không trả lời Y Lan, mở mảnh giấy trong tay ra: " Dưới bóng nguyệt nơi đôi ta từng hẹn thề "
Nhiệm vụ đã xong Y Lan vội hành lễ: - Nô tỳ cáo lui!
Dự vương cầm mảnh giấy trong tay ánh mắt nơi xa xăm nào đó: - Hy Nhi~