Tuyết Dao xoay người khó khăn đưa tay lên che đi cái thứ ánh sáng đang soi thẳng vào mắt nàng. Thân thể nặng nhọc mệt mỏi mà xoay nghiêng người. Đầu óc nàng nửa tỉnh nửa mê mà cảm nhận cái nắng nhẹ của Giang Châu xuyên qua cửa sổ. Bỗng bên tai truyền đến một một tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Tuyết Dao nhíu mày, muốn xem người đó là ai nhưng lại lười biếng mà nằm im nhắm mắt lại. Từng bước chân cứ thế đi gần tới rồi dừng hẳn. Y nhìn con mèo nhỏ đang giả bộ nhắm mắt liền ngồi xuống mà trêu ghẹo.
- Đại công chúa điện hạ đây vậy mà lại ngủ nhiều như vậy nha.
Câu nói có chứa vài phần hàm ý trêu chọc nàng. Nụ cười tà ác bỗng vụt qua rồi biến mất. Tuyết Dao thì vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích.
" Tưởng là ai hoá ra lại là hắn sao ? "
Thấy nàng không có động tĩnh gì, Liên Vương liền dở trò cố ý đứng dậy mà nói.
- Tuyết Dao công chúa nếu đã không chịu dậy hay để ta giúp công chúa ngủ nhé.
Trong đầu nàng nhanh chóng phân tích câu nói của y. Bộ não thông minh của Tuyết Dao cho nàng biết rằng nếu bây giờ nàng không dậy y nhất định sẽ làm gì đó với nàng. Nghĩ là làm, Tuyết Dao đang nằm lập tức ngồi phắt dậy dựa lưng vào tường đưa mắt mà nhìn Liên Vương.
- Ai cho ngươi vào phòng của ta ?
Lời nói của nàng mang theo vài phần tra hỏi. Trong ánh mắt cũng có một chút khó chịu vì bị " người lạ " xâm phạm chủ quyền riêng tư của nàng.
- Phòng của nàng ? Ồ, vậy sao ? Sao ta lại nhớ rằng đây là phòng chung của chúng ta do Lâm phu nhân sắp đặt vậy ?
Ánh mắt Tuyết Dao bỗng có chút rung động. Một lần nữa nàng lại tiếp tục lục lại trong trí nhớ. Lâm phu nhân ? Chẳng phải là… Nàng mở to mắt chạy ra khỏi chăn mà đi đến đứng trước mặt Liên Vương.
- A Lệ, A Lệ sao rồi ?
Gương mặt y có một chút ủy khuất mà nhìn nàng. Chỉ vì cứu bách tính Giang Châu, diệt trừ Hoả Linh mà y bị bỏng nặng. Vậy mà khi tỉnh lại người đầu tiên nàng hỏi lại là nha hoàn nhỏ bé kia. Y liền giận dỗi mà quay mặt đi nơi khác không đáp lại câu hỏi của Tuyết Dao.
- Này, huynh trả lời đi chứ.
Thấy y quay lưng lại phía mình liền tức giận mà đi tới đứng trước mặt anh. Hai tay Tuyết Dao chống nạnh vô cùng đáng yêu. Nhìn thấy bộ dạng này của nàng y làm sao có thể không siêu lòng được chứ ?
- A Lệ cô ấy không sao cả. Lâm huyện lệnh và Lâm phu nhân cũng rất ổn. Có điều…
Nói đến đây y liền ngập ngừng đôi mắt rưng rưng mà nhìn nàng. Tuyết Dao khó hiểu nhìn biểu cảm của y mà mất kiên nhẫn đấm vào ngực Liên Vương.
- Có điều gì chứ, huynh mau nói tiếp đi.
- A.
Liên Vương nhăn nhó liền kêu lên một tiếng. Nữ nhân này sao lại đánh y mạnh đến vậy chứ. Nàng nhìn biểu cảm của Liên Vương dường như nhận ra điều gì đó liền ân cần mà hỏi.
- Huynh… bị thương sao ?
Đưa đôi mắt dò xét một lúc nàng bắt gặp cánh tay quấn băng trắng của y. Nàng đưa tay nhè nhẹ nâng tay hắn lên mà nhìn.
- Là do lửa của Hoả Linh.
Thấy nàng quan tâm tới vết thương của mình Liên Vương trong lòng liền vui vẻ. Nhưng bên ngoài vẫn trưng ra bộ mặt uỷ khuất mà nhìn nàng. Tuyết Dao nâng cánh tay y lên chạm nhẹ vào một chút. Dường như qua một lớp băng nhưng nàng vẫn cảm nhận được sức nóng của vết bỏng.
- Ngồi xuống đây.
Tuyết Dao quay người kéo tay y ngồi xuống ghế.
- A. Nàng kéo nhẹ thôi. Ta… ta rất đau.
Gương mặt anh tuấn vạn người mê cùng hình tượng cao cao tại thượng của y giờ đây liền biến mất. Thay vào đó là một con người đang làm nũng Tuyết Dao như đứa trẻ không được kẹo.
- Ta biết rồi. Mau ngồi xuống để ta xem vết thương.
Nàng nhẹ nhàng tháo lớp băng trắng ra. Bên trong sớm đã thấm đẫm máu. Vết bỏng nặng kéo dài từ tay lên đến cổ tay rồi cánh tay. Nhìn bên ngoài vô cùng đáng sợ.
- Làm sao mà lại để bị thương đến như vậy ?
- Ta là bảo vệ nàng mới bị vậy.
- Bảo vệ ta sao ?
- Đúng vậy. Lúc đó công chúa điện hạ ngất đi chủ tử nhà ta đã không ngại mà che chắn cho công chúa nên mới bị vậy a.
Không biết từ đâu mà Khai Tử đã đi vào trong phòng nàng. Chưa kịp đợi y nói gì hắn đã chen chân vào mà nói trước. Không gian bỗng im lặng hẳn đi. Sắc mặt y bỗng trầm hẳn đi. Khai Tử đứng bên cạnh dường như cảm nhận được sự nguy hiểm mà nhanh chân chạy đi.
- Đúng đó Tuyết Dao à, vết thương này là vì nàng mà có đó. Nàng phải chịu trách nghiệm với ta.
Ánh mắt y ủy khuất mà nhìn nàng. Dường như đôi mắt sắp khóc thành tiếng. Thấy vậy Tuyết Dao liền vội vã mà dỗ y.
- Được rồi được rồi. Ngồi yên để ta xem vết thương.
Tâm trạng Liên Vương liền vui lên vài phần lập tức ngồi im để mặc nàng làm gì thì làm. Tuyết Dao để băng trắng thẫm máu của y sang một bên mà nhìn vết thương vẫn đang nhỏ từng giọt máu. Đưa tay lên chạm nhẹ vào nơi bỏng, Liên Vương khẽ kêu lên.
- A.
- Đau sao ?
- Rất đau…
- Vậy ta sẽ nhẹ nhàng thôi. Ráng chịu một chút nhé.
Y khẽ gật đầu nhẹ rồi lại ngồi im đối diện với Tuyết Dao. Nhìn vết thương bỏng nặng như này là lần đầu nàng thấy. Nhưng trước tiên phải làm khô nó đã. Nàng đi đến gần túi đồ mà mở ra. May sao lúc đi nàng có mang theo một chút thuốc. Đem một lọ thuỷ tinh nhỏ màu trắng đặt xuống bàn, Tuyết Dao mở nắp mà rắc một chút lên vết thương của y. Thứ bột trắng kia vừa tiếp xúc với vết thương của Liên Vương liền sủi bọt mà thấm dần.
" Sao lại xót như vậy chứ ? "
Tuy nhiên cơ thể của y thứ gì mà chưa từng chịu qua. Chỉ là xót một chút không đánh kể. Nhưng đối với y hiện giờ thì chỉ cẩn ngã một chút liền có thể đau.
- Dao nhi, xót quá…
- Cố chịu một chút sắp xong rồi. Để ta thổi cho huynh.
Tuyết Dao ân cần cúi xuống thổi vào vết thương cho y. Động tác vừa chậm vừa nhẹ nhàng khiến y bất giác mà khựng người lại. Nhìn thân hình bé nhỏ cúi gập người xuống mà y không thể nhịn được liền muốn trêu ghẹo nàng.
Từng đợt gió thổi qua, ánh sáng hiu hắt chiếu vào căn phòng nhỏ. Tay nàng vẫn thoăn thoắt băng bó vết thương cho y. Thật nhẹ nhàng như sợ một mảnh gương sẽ vỡ.
- Xong rồi này. Lần sau ta sẽ lại thay thuốc cho huynh. Bây…
Vừa đưa tay qua cầm lấy bình thuốc muốn cất đi liền bị y lao tới mà nắm lấy tay. Cả thân hình cứ thế mất đà mà ngã xuống giường. Lại một lần nữa đôi môi ấm nóng của y đặt lên môi nàng. Theo nhịp mà cứ thế lên xuống. Nhưng khác lần trước, lần này nàng đã không đẩy Liên Vương ra mà còn thuận theo y. Nụ hôn sâu khiến nàng bất giác trở nên mê muội. Đôi mắt nàng dần nhắm lại để mặc bản thân chìm đắm vào nụ hôn nồng nhiệt ấy.
Cảm nhận được sự chấp thuận của Tuyết Dao, y liền theo đà mà với tay lên thắt lưng của nàng muốn tháo nó ra. Lúc này Tuyết Dao vẫn đang cảm nhận nụ hôn của y mà không hề để ý bàn tay kia đã dần cởi từng lớp áo của bản thân ra. Đôi tay không an phận mà đi xuống dưới đùi non của nàng. Không để Tuyết Dao kịp phản ứng liền cởi áo khoác ngoài của nàng ra. Mái tóc dài theo nhịp tay y đã sớm rối tung lúc nào không hay. Gương mặt liền lộ rõ vẻ hưởng thụ.
" Tuyết Dao, Tuyết Dao. "
Lúc này trong tiềm thức của y chỉ có hình ảnh nàng đang nằm dưới thân y mà cảm nhận nụ hôn của y. Tất cả đều trở nên mờ nhạt.