Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 804



Chương 804

Lãnh Băng Cơ làm đại phu, thấy lạ nhưng không lạ, cảm thấy rất bình thường, ở bệnh viện hiện đại, bác sĩ đều phải la mắng, nhưng đặt trên người xưa, quả thật có chút khó có thể mở miệng. Cũng may, da mặt Sở Nhược Hồ cũng dày.

Kiểm tra đơn thuốc, không có vấn đề gì lớn. Xong chuyện bận rộn, Lãnh Bằng Cơ muốn đi đến trước mộ mẫu thân để tế lễ.

Đúng lúc Lãnh Thanh Hạc cũng rảnh rỗi, huynh muội hai người chuẩn bị tốt đồ cúng tế hương nến, trực tiếp ra khỏi thành, đi tới nghĩa trang của Lãnh gia.

Có một cơn mưa vừa mới đổ xuống, cỏ dại xung quanh nghĩa trang sinh trưởng tốt, bên trong lại quản lý rất tốt. Bằng Cơ đem đồ tể lễ hương nên bày ra, Lãnh Thanh Hạc được người canh mộ gọi đi, dọc theo bốn phía kiểm tra, sau khi bị nước mưa cuốn trôi, có cần sửa chữa hay không.

Trong nghĩa trang rất yên tĩnh, Lãnh Băng Cơ đột nhiên xuất hiện, có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như mình bị một con dã thú nhìn chằm chằm, cả người khó chịu, như có người trên lưng.

Đây là một sự nhạy cảm và cảnh giác được nuôi dưỡng trong những năm qua. Trực giác của cô, gần nghĩa trang có người, hơn nữa họ đang dõi theo vào mọi động thái của mình.

Lãnh Bằng Cơ giả vờ như bất tỉnh, nín thở nghe kỹ, quả thật nghe được có tiếng thân có nhè nhẹ đứt gãy, tuy rằng nhỏ, nhưng lại không thể qua được tại nàng. Đột nhiên nàng quay đầu lại, trong tay đã nắm chặt ngân châm, tùy thời đều có thể bắn ra.

Đối phương lại rất nhanh nhạy, rất bản lĩnh vừa xoay mặt, đã không còn thấy người, chỉ có một góc quần áo màu xanh da trời vụt qua. Bởi vì khoảng cách khá xa, Lãnh Băng Cơ có muốn đuổi theo, cũng không kịp.

Nàng đi tới phía trước, đẩy cỏ dại ra hai bên và nhìn kỹ, trên mặt đất bùn có hai dấu chân sâu. Nhìn vào kích cỡ, có lẽ là một người đàn ông trưởng thành.

Là ai chứ? Vì sao không dám quang minh chính đại đứng ra đây, trực tiếp gặp mặt? Nàng lòng đầy hoài nghi, hơn nữa nghệ cao nhân can đảm, không thể để ở trong lòng, đi theo cỏ dại bị giẫm nát để đuổi theo. Một con đường nhỏ quanh co, rõ ràng là vừa thấy có người đi từ đây. Nhưng dấu chân đến đây lại không thấy nữa. .

Lãnh Băng Cơ theo con đường nhỏ này đi thẳng về phía trước, đến cuối đường, là một nghĩa trang rộng lớn, ở giữa chỉ có một ngôi mộ lẻ loi. Bên cạnh có trồng một gốc cây hợp hoan. Nắp ô giống như một đám mây.

Nàng hiếu kì tiến tới, bia mộ bằng đá cẩm thạch trắng ở trước phần mộ, khắc tên chủ nhân, nhưng dòng chữ trên lớp sơn đỏ đã bị phai mờ không còn rõ ràng, có thể lờ mờ phân biệt được: ngôi mộ của người vợ yêu quý Lãnh Băng Cơ.

Ngôi mộ chôn quần áo và di vật của chính mình.

Lãnh Băng Cơ có chút dở khóc dở cười, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó Lãnh Thanh Hạc cùng mình đã phát họa một bức tranh như thật. Lãnh Thanh Hạc nói: “Kỳ Vương gia khóc đến mức gọi là ruột gan đứt đoạn, những lời nói tâm tình đau lòng xót dạ, mọi người ở hiện trường đều khóc thút thít, ngay cả một người chết cũng có thể cảm động đến mức sống lại. Ai biết được, trong nháy mắt nắp quan tài bị đẩy ra, bên trong lại truyền ra một tiếng của của chó con, còn mang theo tiếng nức nở, giống như đang tuổi thân mà làm nũng.

Lúc ấy, khuôn mặt Kỳ Vương gia, đặc sắc vô cùng. Một đôi mắt đỏ ngầu suýt chút nữa rớt ra ngoài, giọt nước mắt trên khuôn mặt ban đầu, vào giờ khắc đó, đều trở nên buồn cười. Hắn vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ ngốc”

Hiện giờ đứng ở nơi đây, nàng đều có thể tưởng tượng được, mấy năm nay, Mộ Dung Phong đã cố gắng đè nén nỗi đau khổ này như thế nào, đây chính là một loại rượu mạnh, từng ngụm từng ngụm rót vào cổ họng, thiêu đốt hết cả hơi. Sau đó, ngón tay thô ráp một lần lại một lần nữa vuốt ve tên của họ.

Sau khi chết con chó con kia trông giữ sự yên tĩnh cho nàng.

Chỉ có đắm chìm trong đó mới có thể cảm nhận sâu sắc được những cảm xúc này. Nàng từng bước đi tới, đột nhiên, một tiếng rầm, từ phía sau bia mộ cao đột nhiên xuất hiện một bóng đen, một mạch lao thẳng vào nàng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.