Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 662



Chương 662

Hoàng đế lão gia tử sao lại độc ác như vậy, phái ai không phái, cứ nhất định phải phái Thẩm Phong Vân đến! Hắn chọc giận ngươi, hay là ngủ với khuê nữ của ngươi?

Đã như thế, nàng không có tâm trạng để nhiều lời.

Tình hình dịch bệnh như lửa, tranh thủ từng giây từng phút, một giây cũng không thể chậm trễ được.

Thế nhưng, lý tưởng rất nhiều, nhưng ra hiện thực lại rất ít, nàng vẫn chưa tiến vào trạng thái, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Hơn nữa còn vừa chạy vừa gọi.

“Phu nhân, không ổn, không ổn!”

Hai người quay mặt, thấy là nha đầu Tiền Hạ Yên.

Cừu thiếu chủ là tên mê tiền, quý phủ mua được nô tì không theo họ Cừu của chủ nhà mà lại theo họ Tiền. Tiền Hạ ‘Yên, nhưng lại không yên một chút nào mà còn gào rất to.

Chẳng qua rất lanh lợi, bị Cừu thiếu chủ phái đi theo bên cạnh Vân Triệt, đi theo làm tùy tùng, đúng là vui vẻ.

“Sao vậy?”

Cừu thiếu chủ có chút không thích. Người làm ăn không thích cái loại lời nói đen đủi như này.

Tiền Hạ Yên chạy đến nỗi thở không ra hơi: “Thiếu gia Vân Triệt, thiếu gia Vân Triệt cậu ấy, cậu ấy…

“Vân Triệt làm sao?” Cừu thiếu chủ bỗng nhiên có chút sốt ruột.

Ngược lại, người làm mẫu thân như Lãnh Băng Cơ rất bình tĩnh: “Còn có thể như thế nào? Ngoại trừ thằng bé gặp phải rắc rối, còn có thể làm cái gì? Huynh còn lo thằng bé sẽ xảy chuyện gì, chịu thiệt cái gì hay sao?”

Ở Giang Nam, ai dám trêu chọc Cừu gia, vậy thì chính là thằng chột làm vua xứ mù ở Giang Nam. Vân Triệt ỷ có cái núi dựa lớn như vậy, đi nghênh ngang giống như con cua vậy, không ai dám quản.

Tiền Hạ Yên vất vả lắm mới ổn định lại hô hấp: “Lần này thật sự là thiệt thòi lớn, thiếu gia Vân Triệt bị người ta chôn sống!”

“Cái gì!” Cừu thiếu chủ bỗng nhiên nhảy lên: “Ai có lá gan lớn như vậy!”

Tiền Hạ Yên rụt cổ lại, hình như lửa giận của Cừu thiếu chủ đã thiêu đến trên đầu hắn ta vậy, ngượng ngùng nở nụ cười: “Một đám”

Tri Trứ học đường là học đường tư là do Cừu gia bỏ vốn xây dựng. Mời tiên sinh nổi danh nhất Giang Nam đến dạy học, học phí thu cũng đắt nhất. Vì thế hài tử đi học ở đó, đều là công tử tiểu thư danh môn vọng tộc ở Giang Nam.

Vốn dĩ, dựa theo ý của Cừu thiếu chủ là phải mời tiên sinh tốt nhất tiến hành khai sáng cho Vân Triệt khi cậu bé mới ba tuổi, thế nhưng Lãnh Băng Cơ không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy, ngoại trừ việc học tập thì Vân Triệt phải có phạm vi xã giao của riêng mình, để cho cậu bé từ nhỏ đã hiểu được việc sống chung với người khác là như thế nào.

Thú vui của hài tử, không phải thứ mà người hầu ở quý phủ có khả năng cho được.

Cừu thiếu chủ vung tay lên, trực tiếp xây dựng lên học đường này.

Vân Triệt hiển nhiên trở thành thái tử gia ở trong trường, mỗi ngày được ủng hộ rầm rộ, sau mông còn có một đám nhóc.

Từ nhỏ cậu bé đã là cái loại trọng sắc khinh bạn, phong lưu, thích bày trò chọc phá bạn bè cùng trang lứa, thế nhưng đối với tiểu cô nương bên cạnh mình, đặc biệt là tiểu nha đầu mềm mại đáng yêu, thả rắm còn thả ra bảy sắc cầu vồng. Vì thế bé gái yêu thích cậu bé xếp thành hàng.

Trong giờ giải lao của tiết học, tiên sinh tìm nơi để uống trà và nghỉ ngơi, một đám trẻ con bắt đầu tạo phản trong đình viện.

Đầu bếp của Cừu gia có sở trường là làm ra các loại kẹo có hương vị trái cây, vì dỗ dành Vân Triệt vui lòng, còn làm ra nhiều loại kẹo có tạo hình đẹp đẽ.

Vân Triệt bí mật mang kẹo đến học đường, nhân lúc nghỉ ngơi, lấy ra, giấu trong ống tay áo, sau đó chạy đến trước mặt tiểu cô nương cậu bé thích nhất, chững chạc nói: “Miệng ta có mùi vị của quả quýt, muội có tin không?”

Tiểu cô nương đương nhiên là không tin, lắc đầu kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không tin”

“Không tin thì muội nếm thử xem sao”

“Huynh lại lừa người ta, ta không mắc lừa đâu”

Vân Triệt dùng một kế không được thì lại nghĩ ra một kế khác, cậu bé chỉ vào bể cá bằng sứ Thanh Hoa trống rỗng bên cạnh rồi nói: “Ta nói cho muội biết một bí mật, bể cá này của nhà ta là một cái kho tàng châu báu, nếu muội hôn ta một cái, bên trong sẽ xuất hiện kẹo, muội có tin không?”

Tiểu cô nương hiển nhiên không tin, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự mê hoặc của kẹo, nửa tin nửa ngờ hôn khuôn mặt của cậu bé.

Vân Triệt cười híp cả hai mắt, hài lòng cho tay vào trong hồ cá, trong lòng bàn tay hô biến ra một thỏi kẹo. Đây chính là ảo thuật mà cậu bé vừa học được, hôm qua còn luyện tập nguyên cả một buổi tối.

Tiểu cô nương lập tức kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra là thật, thật sự quá thần kỳ!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.