Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 511: Khói Trùng Độc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặt trăng cong cong rọi Cửu Châu, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu. 
Mấy nhà phu phụ cùng chung gối, mấy nhà phiêu bạt chốn bụi trần? 
Mỹ nhân thê lương hò lên hai tiếng, vang vọng khắp quân doanh lúc nửa đêm.

Quả thực khiến cho người ta rơi nước mắt, khuấy động đến mức ba quân tràn đầy sầu muộn, muốn đánh người.  Quân trường khí thế hùng hổ trêu chọc, nhìn Cừu Thiếu Chủ uống rượu ngắm mỹ nhân, lại rụt đầu trở lại. 
Nghe nói người này không chọc được, ngay cả vương gia nhà mình cũng hận đến nghiến răng, hết cách. 
Trong lòng Phong vương gia hài lòng, một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, thì chỉ huy đại quân nổi lên, tiến lên cửa ải tiếp theo. 
Quan ải thứ hai, quả thật như lời Mộ Dung Phong nói, rừng rậm chắn đường, hai phía toàn là núi. 
Khí hậu Nam Chiếu ẩm ướt và nóng, sáng sớm xung quanh rừng rậm đã có chướng khí màu hồng bốc hơi, nếu như không hiểu phương pháp phá giải chướng khí, mà mạo hiểm thâm nhập vào trong, thì sẽ trúng độc mà chết. 
Hơn nữa, lại không quen thuộc địa hình bên trong, bên trong có thể chứa đựng rất nhiều nguy hiểm chưa hề biết. 

Đại quân của Mộ Dung Phong dừng bước trước rừng rậm. 
Lãnh Băng Cơ cùng hắn cưỡi cùng một ngựa, bị hắn ôm vào trong ngực, cả người đau nhức, mềm nhũn bất lực, có chút buồn ngủ. 
Khắp dọc đường Mộ Dung Phong cẩn thận che chở nàng, ngay cả trèo lên lưng ngựa cũng là hắn ôm lên.

Lãnh Băng Cơ mỏng manh yếu đuối, giống như một đóa sen trắng dễ bị gió thổi bay. 
Các kỵ binh không dám liếc mắt nhìn Phong vương phi, chỉ là trong lòng buồn bực, chẳng phải lời đồn nói Phong vương phi rất lợi hại sao, sao nhìn bộ dạng này, giống như Tây Thi không bao giờ bước chân ra khỏi nhà vậy. 
Hôm nay Lãnh Băng Cơ thật sự không phải giả vờ, nàng mệt đến mức không mở được mắt, xương cốt cả người sắp tan rã rồi.

Hơn nữa nàng cũng buồn bực, Mộ Dung Phong sinh khí dồi dào lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, chẳng lẽ không mệt sao? Sao tinh thần và sắc mặt lại càng lúc càng tốt vậy? 
Mộ Dung Phong thấy khuôn mặt Lãnh Băng Cơ ở trong cánh tay mình có vẻ buồn ngủ, có chút đau lòng: “E là phía trước có nguy hiểm, để ta phái mấy thuộc hạ đi thăm dò một chút.

Nàng mệt rồi thì xuống ngựa nghỉ ngơi một chút đi” 
Mộ Dung Phong đỡ Lãnh Băng Cơ xuống ngựa, kiểm tra một lượt.

Màn chướng khí này không cần lo lắng, chút nữa mặt trời ló ra, chướng khí có thể tiêu tán đi nhiều, đến lúc đó che miệng che mũi, thì có thể bình an vượt qua. 
Cái sợ chính là, độc trùng của Na Trát Nhất Nặc. 
Độc trùng trong cổ thất thành Bích Thủy nàng đã từng được nhìn thấy, Na Trát Nhất Nặc sao có thể bỏ qua nơi nuôi trùng tốt như rừng rậm chứ, nuôi trùng xong thì có thể đến Nam Chiếu bảo vệ thiên quân vạn mã rồi. 
Nàng muốn tự mình vào trong đó xem xem.  Đương nhiên là Mộ Dung Phong sẽ không cho.

Đùa sao năm vạn đại lão gia, lại có thể để cho nữ nhân duy nhất nàng lấy thân mạo hiểm sao? 
Quân trinh sát xung phong nhận việc, Lãnh Băng Cơ cho họ mặc đồ bảo hộ, mang theo thuốc khẩn cấp, dặn dò mấy người họ nhất định phải lượng sức mà làm.

Thăm dò tình hình là chính, không được làm càn. 

Mấy người họ đi vào một lúc thì mặt mày xám xịt chạy ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ, còn có người được công ra ngoài, khuôn mặt sưng lên, tím đến phát sáng. 
Quả thật như Lãnh Băng Cơ nói, trong rừng rậm có sâu ong rậm rậm rạp rạp, đủ loại đa dạng, đầy màu sắc, vừa nhìn thấy người đến thì lập tức tấn công.

Giống như là xông vào tổ ong vậy. 
Khó trách Nam Chiếu lại không sợ hãi, cho dù là Lãnh Băng Cơ hiểu y thuật, biết diệt trùng, nhưng trong lúc nhất thời muốn khống chế nhiều côn trùng như vậy, quả thật là không có khả năng. 
Vì lý do an toàn, mà đại quân chỉ có thể tạm thời đóng quân.

Tìm cách để phá vỡ, chỉ là nói thì dễ dàng 
Vụ phó tướng lòng nóng như lửa đốt, không dễ gì mà có thể cùng vương gia thoải mái chiếm đánh thành trì như vậy, vậy mà lại bị mấy con côn trùng chặn đường đi, thật là tức giận. 
Nếu không phải nơi này ẩm ướt, lửa cũng không đốt được, thì chỉ cần một ngọn lửa dứt khoát đột nơi này, thì sẽ trụi tàn. 
Lời này ngược lại nhắc nhở Mộ Dung Phong, nhất thời có chủ ý. 
Không thể đốt lửa, nhưng có thể đốt khói, côn trùng về cơ bản rất sợ khói.

Còn nhớ Băng Cơ đã làm cho mình một loại vũ khí có thể tạo ra khói, có thể thử một chút? 
Nói chú ý với Lãnh Băng Cơ xong, hai người họ ngược lại không mưu mà hợp.


Lập tức sai binh lính chuẩn bị nguyên liệu cần thiết, nitrat, lưu huỳnh, đường, sau đó dựa theo chỉ thị của Lãnh Băng Cơ, dựng lên nồi lớn, đốt củi tạo lửa, mọi người đều không hiểu tại sao, cũng không hiểu là đang làm cái gì, còn muốn mở nồi nấu cơm sao? 
Mãi cho đến chập tối, gió dần dần nổi lên, chướng khí cũng bị thổi bay một chút. 
Địa hình nơi này đặc thù, hai mặt được núi bao quanh, vị trí rừng rậm chính là cửa gió. 
Lãnh Băng Cơ sai người đốt cháy bom khói và lưu huỳnh đã chuẩn bị sẵn, ném vào trong rừng rậm, nhất thời khói dày đặc cuồn cuộn, tràn ngập khắp nơi.

Một mùi cay nồng mà nghẹt thở nhanh chóng lan rộng trong rừng. 
Hoặc là, trị quốc an dân triều đường, chỉ điểm giang sơn, triển khai tài trí mưu lược kiệt xuất. 
Mộ Dung Phong của năm năm trước, bản thân mắc kẹt giữa Lãnh Băng Nguyệt và Cẩm Ngu, nhường như bị bè lũ bẩn thỉu xu nịnh làm hủy đi khi thể của nam nhi, đúng với câu nói đó: Hồng nhan họa thủy. 
Nữ nhi thường tình, anh hùng ngắn ngủi. 
Nhưng hắn bây giờ, trong lòng ôm lấy mình, thân mang trọng trách thiên hạ, tay cầm trường kiếm hào tình vạn trượng, hiển hách tiêu sái biết chừng nào? 
Ngay cả trong đôi mắt của hắn, cũng đều là non sông tươi đẹp, sừng sững tráng lệ mà hùng vĩ. 
.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.