Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 492: Lo Chuyện Bao Đồng





Hoàng để dạy dỗ có phần lệch lạc, nhưng Tiểu Vân Triệt lại rất giỏi chuyện này, một khi đã dạy bảo cho cậu bé, đôi mắt đen sẽ lanh lợi quay một vòng, bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác đến thời điểm sử dụng mới bớt ghét sách vở. 
Có rất nhiều danh hiệu của các phi tần này đều là chữ lạ, nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Tiểu Vân Triệt học dốt, dù nhìn tỉ mỉ tới mức nào cũng chẳng nhận ra. 
Sau một hồi băn khoăn, rốt cuộc trông thấy một chữ quen thuộc, chính là chữ Huệ trong “Huệ phi mà Lãnh Băng Cơ đã đặc biệt dạy cho đứa nhỏ. 
Lập tức giơ tay cầm lấy thẻ bài bằng ngọc của Huệ phi. 
Hoàng đế liếc nhìn một cái, ôi chao, sao tiểu tôn tử của mình lại thông minh như vậy, đây chính là huyết thống, dù đánh gãy thì xương vẫn liền với gân, không gì có thể tách rời tình tổ tôn! 
Hoàng để không hề nói chơi, lập tức truyền lệnh xuống.

Huệ phi vui mừng tới nỗi còn tưởng rằng cuối cùng hoàng đế cũng tìm lại được lương tâm và nhớ tới bản thân.

Đã bao lâu rồi, lão phu thê không ngủ chung giường, e rằng ngọc bài của bà ta cũng bám đầy bụi rồi. 
Lúc đầu, bà ta được hưởng ánh sáng của Quốc Công phu, sau đó là hào quang của nhi tử nên mới có thể giữ thánh sủng bên cạnh hoàng để không suy yếu.

Năm năm nay bị đày vào lãnh cung, không ngờ tới là hôm nay bà ta vậy mà lại được hưởng hào quang của tôn tử, sắp sống lại từ cõi chết, xúc động đến nỗi hai mắt rưng rưng. 
Rửa mặt trang điểm xong xuôi, vui mừng bước tới tẩm cung của hoàng đế.

Ánh sáng cái rắm Tiểu Vân Triệt thì đang ngồi trên long sàng, háo hức mong chờ mỹ nhân, ai ngờ rằng là một lão nương còn lớn hơn nãi nãi của mình tiến vào, tức thì cảm thấy thất vọng. 
Chao ôi, xem ra mắt nhìn của hoàng gia gia mình không được tốt, lên ngôi hoàng đế này là vô ích rồi. 
Đứa nhỏ tức khắc thấy buồn tẻ và vô vị, bèn nằm xuống và kéo chăn lên, vừa nhắm mắt lại là đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. 
Huệ phi mới thoải mái khóc lớn một lúc, cho nên cũng chưa nhìn thấy kim tốn của mình.

Hiện tại trông thấy đứa nhỏ, trăm mối cảm xúc lẫn lộn, lấy khăn che mặt rồi hu hu, nghẹn ngào bật khóc nức nở. 

Suốt năm năm qua, hoàng để không hề liếc mắt nhìn thẳng Huệ phi lấy một lần, hôm nay cẩn thận quan sát trái phải thì phát hiện Huệ phi cũng đã già rồi, tóc mai hai bên đã trắng một nửa, nghĩ lại mấy năm nay bà ta đã sống trong giày vò.

Trái tim sắt đá này hiểm khi chợt nảy sinh cảm giác hơi thương xót, vỗ vai bà ta an ủi. 
Những nỗi tủi thân bao nhiêu năm qua của Huệ phi bỗng tựa như dòng nước lũ được mở chốt đậy, vui sướng tuôn trào ra ngoài.

Bà ta ôm chầm lấy hoàng đế lão gia tử, khóc bù lu bù loa. 
Y hệt vẻ đẹp thanh xuân tươi trẻ năm đó. 
Vào buổi lâm triều ngày hôm sau, tốp năm tốp ba văn võ bá quan tập hợp lại với nhau, chẳng ai trong số họ thảo luận về vấn đề lớn của đất nước.

Tất cả đều đang bàn bạc đến việc hôm qua Phong vương gia và tiểu hoàng tôn nhận lại nhau. 
"Ngươi nói xem, việc này cũng quá đột ngột rồi, một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống, ăn nói bừa bãi bảo mình là nhi tử của Phong vương gia, thế mà Phong vương gia cũng tin tưởng” 
"Mấu chốt ở đây là hoàng thượng cũng tin đứa nhỏ đó.

Hơn nữa, còn vì thế dấy binh tiến về Nam Chiếu, khơi lên tranh chấp giữa hai nước”. 
"Ta nghĩ là chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức cầu xin hoàng thượng nhỏ máu nhận người thân.” 
"Đúng thế, đây không chỉ là việc nhà của Phong vương gia, nó có liên quan tới cả giang sơn xã tắc, huyết thống hoàng gia, cần phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng”. 
"Chính xác, không thể nào chỉ nhẹ dạ một mực tin theo những lời từ một phía của Phong vương phi được.” 
Rất nhiều người nhất trí với nhau, hôm nay chắc chắn phải chung một lòng góp sức khuyên can hoàng thượng để nghiêm túc điều tra lai lịch của đứa bé được gọi là tiểu hoàng tôn này, nói không chừng lại là một con mèo cầy hoán đổi thành thái tử. 
Một đám người lòng đầy căm phẫn, cứ như thể là chính bản thân họ đã bị cắm sừng. 
Nghiêm Ngự Sử nổi tiếng thích chỗ mũi vào chuyện của người khác, lại còn cương trực công chính, không sợ cường quyền, thế nên một số người muốn để ông ta làm người dẫn đầu. 
"Chúng ta cho rằng không thể ngồi yên và mặc kệ chuyện này được, như vậy khác gì để mặc cho hoàng thượng bị Lãnh Băng Cơ che đậy, lừa gạt.


Là triều thần, nhận bổng lộc từ nhà vua, chia sẻ nỗi lo của nhà vua, nhất định phải nói rõ đầu đuôi và biện luận dựa vào lý lẽ.

Ngự Sử đại nhận thấy thế nào?” 
Ngự Sử khoát tay áo, híp mắt, chẳng nói chẳng rằng lấy ra một miếng củ cải ngâm muối, răng rắc cắn một cái rồi lại phun ra: "Thật là rảnh rỗi”. 
Có người nào đó ở bên cạnh len lén kéo ống tay áo của người kia: "Ngươi đúng là không mở to mắt mà xem.

Năm đó Phong vương phi đã cứu Nghiêm Ngự Sử một mạng, người bảo người ta kết tội ân nhân, đây là đang mắng người lo chuyện bao đồng đấy”. 
Lúc này, người đó mới nhớ ra cái chuyện xưa này, năm năm trước nếu không có Phong vương phi thì Nghiêm Ngự Sử đã uống hoàng kim thang rồi.

Ông ta rụt cổ lại và không nói thêm gì nữa. 
Với tư cách là người đứng đầu trăm quan, Lãnh tướng đứng yên ở phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời nghị luận của mọi người. 
Toàn bộ các phe phái trong triều đình này đều đã nằm trong bụng ông ta.

Kẻ nào dây dưa đến lợi ích bản thân thì phải che giấu dã tâm của mình, kẻ không liên lụy tới lợi ích, không đau không ngứa thì chẳng đáng tội gì. 
Vì vậy, rất nhiều người châm dầu vào lửa, cũng có không ít nhảy dựng cả lên, nghiêm túc một hồi, đoán chừng cũng không có ai dám làm con chim đầu đàn này.

Suy cho cùng, khuê nữ của ông ta cũng đâu phải là người dễ chọc vào. 
Không có mấy người giống như kiểu Nghiêm Ngự Sử thích khiến hoàng để không vui. 
Cho nên, Lãnh tướng cứ thế ngồi vững như đang câu cả, không hề sốt ruột. 
Ngay khi đến giờ thượng triều, quần thần đều xếp thành hàng, chuẩn bị đi vào Thanh Hoa điện thì lại bị thái giám chặn trước cửa. 
"Hoàng thượng có lệnh, xin các vị đại nhân chờ đợi trong chốc lát.” 

Lãnh tướng đứng ở phía trước, nhón chân nhìn vào: "Hoàng thượng vẫn chưa thượng triều sao?” 
Ông ta còn đang chờ xem kịch vui. 
Thái giám lắc đầu: "Hoàng thượng đã tới từ lâu rồi” 
"Vậy thì tại sao không cho mọi người vào điện để bàn bạc chuyện triều chính?” 
Cây ngay không sợ chết đứng, thái giám thẳng thắn: "Hoàng thượng đang chơi trò trốn tìm với tiểu hoàng tôn.

Đợi khi nào tiểu hoàng tôn chơi cho thỏa thích rồi, tự nhiên sẽ mời các vị đại nhân vào trong” 
Xung quanh đều giật mình kinh hoàng. 
Triều đình trọng yếu, hoàng thượng vậy mà lại dung túng cho một đứa trẻ mới được mấy sợi tóc láo xược ở đây.

Chơi trò trốn tìm làm gì chứ, dám trì hoãn việc lớn của đất nước. 
Mọi người đều nghĩ vậy, nhưng mà cũng chẳng có ai dám oán giận lên tiếng.

Ngược lại, một đám người đưa mắt nhìn nhau, dũng khí vừa dồn lại để cùng nhau góp sức kết tội bỗng chốc tan biến thành mây khói, từ cứng rắn lập tức mềm xẹp. 
Nếu hoàng đế đã chiều chuộng đứa nhỏ này nhiều như thế, bản thân không có mắt mà nói hươu nói vượn, chẳng phải chắc chắn sẽ bị chịu đòn hay sao? Làm người dẫn đầu không hề dễ dàng. 
Gia gia của đứa bé này là hoàng đế, còn ngoại công là thừa tướng, sau lưng lại dựa vào Quốc Công phủ, không hề dễ trêu vào. 
Từng người một đều co rụt cổ lại, tất cả đều ỉu xìu. 
Lãnh tướng nhe răng cười lạnh một tiếng, vẫn là hoàng thượng xảo quyệt, không cần cất lên một tiếng nào, cứ thế trực tiếp bày tỏ rõ ràng thái độ của bản thân, xem xem trong số các ngươi ai không có mắt. 
Hoàng đế lão gia tử ngồi trên long ỷ, ngủ gà ngủ gật.

Hôm qua, ông ta kích động đến nỗi không ngủ được, nắm chặt đôi chân hôi hám mập mạp của Tiểu Vân Triệt mà không chịu buông ra, ngủ với Huệ phi mà mình yêu thích nửa đêm.

Sáng sớm thể này đã phải dậy để thượng triều, ông ta thực sự là ngủ còn muộn hơn chó mà dậy lại sớm hơn gà, cái ngôi hoàng đế này cũng không phải người nào cũng làm được. 
Thái giám rón rén đi tới.


Hoàng đế lão gia tử lập tức nhướng mi mắt lên: "Ngươi cũng chờ tới mức nôn nóng rồi à?”
“Không phải đầu ạ” Thái giám thận trọng hồi bẩm: “Lòng hăng hái đã hao mòn gần hết rồi ạ”
Lúc này, hoàng đế lão gia tử mới lười biếng duỗi eo, ngáp một cái thật dài: "Ai ai cũng lo chuyện bao đồng, chẳng quan tâm đến việc lớn của đất nước, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm
vào chuyện nhà trẫm.

Hôm nay muốn nạp phi, sáng mai lại hoang dâm, háo sắc, xao nhãng triều chính, hết lần này tới lần khác mãi là bọn họ có lý.

Trẫm có thể nhận sai tôn tử ruột thịt của mình hay sao? Có phải là do thầy trẫm có hoàng tôn nên mấy người bọn họ đều trông mà thèm đến luống cuống rồi hay không?”
Thái giám không dám trả lời, chỉ lắng nghe hoàng đế lão gia tử tự mình càu nhàu.

Con người ta, càng lớn tuổi lại càng khó tránh khỏi lải nhải nhiều.

Không thử suy nghĩ một chút, toàn bộ văn võ bá quan cả triều này đều đã tam thê tứ thiếp, tử tôn quanh quẩn nơi đầu gối, ngoại trừ Lãnh tướng ra thì ai hiếm lạ gì tôn tử chứ?
Hoàng đế trút giận xong, mới phất tay: "Thượng triều đi, phải bàn bạc xong việc của triều đình để trẫm nhanh chóng trở về bồng đứa nhỏ”
Thái giám đáp lại: "Tuân mệnh”
Nhưng trong lòng lại thầm thì, hoàng thượng luôn luôn siêng năng lo việc triều chính, gió kệ gió, mưa kệ mưa chưa bao giờ bỏ bê chuyện triều đình chỉ vì lưu luyến phi tử.

Thế mà hôm nay lại vì kim tôn của mình, thậm chí ngay cả ý muốn thượng triều cũng còn không có.

Đây gọi là nước muối tạo đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Ngóng trông rằng Phong vương gia sẽ sớm ngày thắng trận quay về, trở lại triều đình.

Bằng không, chưa biết chừng một ngày nào đó, hoàng thượng sẽ thực sự dẫn theo tiểu hoàng tôn của mình thương triều..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.