Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 471: Nhan Sắc Là Lớn Nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lãnh Bằng Cơ nghiệm mặt chỉ vào Tiểu Vân Triệt: “Con được lắm, con được lắm! Con thật sự là tiểu tổ tông của ta mà!” 
Tiểu Vân Triệt chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt mũm mĩm của trẻ con hiện lên vẻ hờn dỗi, làm người ta rất không nỡ đánh, cải dáng vẻ thổ phỉ kia đã sớm tan thành mây khói.. 
Hai mắt cậu bé sáng vụt lên, rụt rè liếc nhìn vẻ mặt của Lãnh Băng Cơ: “Triệt nhi ngoan mà, không muốn đánh nhau đâu, nhưng hôm nay là do cậu ta bắt nạt con trước.

Cừu phụ thân nói, con hẳn cái gì cũng có thể làm, dù cho không thể cũng không được để bị thua thiệt”. 
Lãnh Băng Cơ tức giận đến mức thở hồng hộc, lẽ nào cái này chính là “thượng bất chính hạ tắc loạn”? Màn kịch giả bộ đáng thương của thằng nhóc con này nàng đã xem chán rồi. 
Nàng muốn thể hiện uy quyền của mình một chút, một tay chống nạnh, một tay dùng chổi lông gà, hung hăng gõ mạnh vào trên bàn dài: “Ba ngày không đánh thì muốn lật luôn ngói nhà rồi phải không, ngày nào cũng không để ta được yên tĩnh! Còn như vậy nữa thì quả thật là muốn tức chết ta!” 
Chổi lông gà đập lên bàn, lông gà như nở hoa, bay tứ tung, chúng rơi xuống trên người Tiểu Vân Triệt.

Trong khi đó, Lãnh Băng Cơ uy phong lừng lẫy đứng giữa đám lông gà, vảy trụi cả cây chổi, ngay lập tức hóa đá. 
Nhìn kỹ thì thấy ngay cả mảnh vải buộc lông gà cũng bị đứt luôn rồi.

Những lời đe dọa dài dòng nãy giờ cuối cùng chẳng có còn cảm xúc gì nữa.


Nhưng mà không sao, mặc dù không có chổi lông gà thì vẫn bị đánh đòn như cũ. 
Tiểu Vân Triệt nhìn đám lông rơi trên chóp mũi của mình rồi cười khúc khích, đôi mắt đen lúng liếng biến thành đôi mắt hơi ngập nước, cậu bé quên mất rằng mình vẫn ở trong tình trạng nguy hiểm”, bĩu môi. 
“Mẫu thân, mẫu thân yêu quý nhìn kìa, bầu trời có tuyết rơi, Triệt nhi thật sự bị oan mà, người tha cho Triệt nhi lần này được không?” 
“Ta tha cho con?” Lãnh Băng Cơ tức giận quay người đi: "Ta đã rồi mà, làm sao mà con bỏ qua cho con gà trống hoa trong chuồng gà chứ, muốn ta tha cho con còn phải xem cái chổi lông gà này có tình cảm hay không.

Nói, đây là do con làm đúng không?” 
Tiểu Vân Triệt hồn nhiên cười, sờ sờ cái ót: “Phụ thân nói với con, con không có võ nghệ cao cường như mọi người, không thể bay như phụ thân là bởi vì cánh của con chưa đủ cứng, cho nên con mới lấy nó làm cánh”. 
Lãnh Băng Cơ lại càng hoảng sợ, thằng nhãi con này sẽ không cắm hai cái lồng sau lưng rồi coi như cánh của mình đó chứ? Cũng không từ chỗ cao rồi nhảy xuống đập đầu vào đâu đó chứ? Tuy nó là một đứa nhỏ mạnh mẽ như gấu con nhưng tốt xấu gì cũng là con ruột của nàng. 
"Cánh đâu?” 
"Con chưa làm xong cái cánh đó thì đã bị các nàng làm trụi thành quả cầu rồi”, Tiểu Vân Triệt bĩu môi, rất tức giận. 
Thằng nhãi con này nếu một ngày không làm loạn thì sẽ cảm thấy ngứa da.

Lãnh Băng Cơ dùng chổi lông gà chỉ vào chóp mũi cậu bé, dạy dỗ: “Cho con học hành con lại không học, nhìn xem đầu con có lỗ hổng không.

Có thể bay thì liên quan gì đến mọc lông? Con cắm lông gà vào rồi, sau đó có phải là còn có thể đẻ trứng?” 
"Có thể sẽ không đẻ trứng, nhưng Cừu phụ thân nói sẽ ấp trứng!” Tiểu Vân Triệt nói rất nghiêm túc. 
Cái miệng nhỏ nhắn đóng mở đóng mở, phụ thân dài phụ thân ngắn, làm cho Lãnh Bằng Cơ tức giận đến phát run. 
“Trong đầu của con mỗi ngày đều dùng để nghĩ cái gì thế hả?” 
“Nghĩ về mẫu thân, mỗi ngày Vân Triệt đều nghĩ về mẫu thân, ăn ngủ đều nghĩ đến”. 
“Miệng lưỡi trơn tru, cái tốt không học chỉ toàn học cái xấu, con với Cừu lão cha của con chính là hoang phí”. 
Cừu Thiếu Chủ từ nãy đến giờ vẫn đang ngồi xổm ở bên ngoài, sợ thằng nhãi con này bị đánh, vừa nghe thấy những lời này thì hơi không vui: “Cái gì mà tốt không học chỉ học cái xấu? Sao ta lại nghe giống như chửi chó mắng mèo vậy? Học theo ta thì làm sao? Triệt nhi nhà ta thông minh lanh lợi, ai mà không thích khoe khoang? Đứa nhỏ tinh nghịch một chút thì có sao đâu?” 
Ngay khi Cừu Thiếu Chủ mở miệng, Tiểu Vân Triệt đã biết hôm nay không phải ăn đòn rồi, ai bảo mình có một phụ thân yêu mình như vậy, còn vừa anh tuấn tiêu sái, quan trọng là khả năng dỗ dành mẫu thân chứ? 

“Người ta, là có khen ngợi là làm trái lương tâm cho huynh thể diện thôi” Lãnh Bằng Cơ bất lực: “Ngọc không mài dũa, không ra hồn, đứa nhỏ này nếu không dạy dỗ cho nó một bài học, cho nó nếm chút đau khổ thì sẽ thành đồ vô dụng”. 
Cừu Thiểu Chủ khom lưng xoa đầu Tiểu Vân Triệt, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Cơ: “Vậy khi còn bé nàng chưa từng bị đánh bằng chổi lông gà sao?” 
Lãnh Băng Cơ im lặng, khi còn nhỏ, nàng cũng muốn có người dạy dỗ mình.

Nhưng đáng tiếc là cha nương đã hy sinh vì nhiệm vụ, nàng là một cô nhi, dạy dỗ bằng roi đúng là quá tàn nhẫn. 
“Nhìn xem, dạy dỗ con cái không nhất thiết phải dựa vào đánh đập, mắng mỏ.

Lúc trước, nếu như ta không đủ kiên cường thì suýt chút nữa đã bị phế đi rồi.

Cho nên con ta tuyệt đối không thể chịu một chút oan ức nào”. 
Lời nói có vẻ như ngụy biện, nhưng Lãnh Băng Cơ lại không thể phản bác lại, Cừu Thiếu Chủ muốn bù đắp những thiếu sót đáng tiếc thời thơ ấu của mình ở Vân Triệt, thầm nghĩ đơn giản là để cho nó được vui vẻ và hạnh phúc. 
Cừu Thiếu Chủ nói với Tiểu Vân Triệt một cách nghiêm túc: "Biết hôm nay mình đã sai ở chỗ nào chưa?” 
Tiểu Vân Triệt ngước mắt lên, xem xét khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Băng Cơ, thì thào nói: “Không nên đánh nhau” 
“Sai!” Cừu Thiếu Chủ ngồi xuống trước mặt Tiểu Vân Triệt, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, con không nên có lòng tham không đáy, phải hiểu được nếu chuyện đã có chuyển biến tốt thì hãy thu tay lại, phải chừa cho người ta một cái thang để xuống, nếu không người ta không có thịt sẽ tranh giành của con.

Đây là đạo lý làm ăn. 
Thứ hai, đối phương mạnh hơn con, con liều mạng đánh người ta, cuối cùng phải chịu phạt bị đánh, cái này gọi là đả thương địch thủ một ngàn, tự làm hại mình tám trăm, không đáng.


Không bằng dùng mưu trí, hoặc là có thể tim phu tử đến giúp đỡ, dễ như trở bàn tay đã có thể làm cho cậu ta bị trừng phạt nghiêm khắc.

Đây là đạo lý đối đầu. 
Thứ ba, chúng ta hãy tâm sự một chút, về theo đuổi một cô nương.” 
“Đủ rồi!” Lãnh Băng Cơ nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời nói của Cừu Thiếu Chủ, hít một hơi thật sâu để kiềm nén cơn tức giận: “Huynh có thể nhìn xa trông rộng đúng không? Thiếu Chủ đại nhân, ta có thể dạy dỗ đứa nhỏ đứng đắn một chút không?" 
“Dĩ nhiên là có thể.” 
Cừu Thiếu Chủ ôm lấy Tiểu Vân Triệt: “Ta cảm thấy hôm nay đứa nhỏ đã chịu oan ức, chứng tỏ công phu cần được rèn luyện thêm, ta đi dạy đứa nhỏ luyện võ công, nàng tiếp tục nghiên cứu phương thuốc của mình.

Chuyện có gì đâu, đừng nổi giận như thế, có câu nhan sắc là lớn nhất, nữ nhân có trái tim bao dung rộng lớn mới làm người ta yêu thích, ngực nàng quá nhỏ rồi”. 
Chổi lông gà trong tay Lãnh Băng Cơ bay thẳng ra ngoài. 
.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.