Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 469: Thiếu Gia Bị Chôn Sống



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chủ ý này hay, triều đình cũng không thể thấy chết mà không cứu con dân của mình được.

Hai năm qua quốc khổ dồi dào, con dê béo bở Hoàng đế này, phải mài dao thật sắc, dùng một dao cắt thật mạnh miếng thịt dê đó. 
"Vậy chậm trễ cái gì nữa? Ta đi giặt quần áo nấu cơm và cho em bé ăn, nàng mau mau đi nghiên cứu phương thuốc, nhớ quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đến lúc đó nhớ chia cho ta một chén canh." 
"Việc nhỏ, phương thuốc đã có rồi, cũng xem tình hình người khỏi bệnh như thế nào.

Chẳng qua nói đến việc cho em bé ăn thì...". 
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Cừu thiếu chủ, nhỏ giọng nói đùa: "Lúc trước thật sự nên giữ huynh lại, cũng tiết kiệm được chút bạc để tìm vú em." 
Sau khi Lãnh Băng Cơ sinh hài tử ra, bởi vì tâm trạng tích tụ, dẫn đến sữa không được tốt, hơn nữa lúc trước mình còn dùng thuốc giả chết, vì thể trực tiếp tìm vú em cho đứa nhỏ. 
Đến nay vẫn cảm thấy tiếc nuối, em bé cũng chưa uống sữa của mình.

Chẳng qua, bởi vì nàng không nuôi con bằng sữa của mình, vì thế dáng người cũng nhanh chóng khôi phục, đặc biệt là bộ ngực, không những không biến dạng, ngược lại còn săn chắc và đầy đặn hơn, càng có thêm ý vị. 
Cừu thiếu chủ hung ác lườm nàng: "Lãnh Băng Cơ, nàng thật sự là đồ vô lương tâm, luôn lấy chỗ thiếu hụt của ta ra để đùa giỡn.

Vậy ta cũng phải nhắc đến Mộ Dung Phong, muội có bản lĩnh thì lúc nhắc đến hắn thì đừng ra vẻ đáng thương giống như chim đà điểu vậy." 
Lãnh Băng Cơ cười buồn: "Ta không vạch khuyết điểm của huynh, huynh cũng đừng nhắc đến huynh ấy nữa, được không?" 

"Không được, năm ngoái ta đến kinh thành, từ xa nhìn thấy hắn, dáng vẻ gầy gò kia của hắn, một đại nam nhân như ta nhìn thấy cũng đau lòng mà rơi lệ.

Đặc biệt là chú chó nhỏ màu trắng kia, hắn vẫn nuôi nó giống như châu báu vậy.

Trên phố lớn, chú chó nhỏ màu trắng đỏ bị một con chó dữ đuổi theo, hắn đường đường là Vương gia, vậy mà lại giúp nó đánh nhau với con chó khác.

Có thể thấy được, hắn thực sự hối hận rồi.

Chẳng nhẽ nàng không cho hắn thêm một cơ hội nữa?" 
Giúp chó đánh nhau? Nếu từ sớm đã có tinh thần che chở cho con cái thì bây giờ sẽ đến nỗi như vậy sao? 
Lãnh Băng Cơ "Ha ha" cười: "Nếu huynh đau lòng thì có thể gả cho huynh ấy, ta tác thành cho huynh, vừa công vừa thụ được, thật sự rất tốt luôn". 
"Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với nàng, nàng lại nói đến hẳn.

Cả đời này của nàng, có thể lãng phí mấy cái năm năm nữa? Nàng không chịu gả cho ta, sao lại không thử hồi tâm chuyển ý? Biết nhận lỗi là tốt rồi." 
"Đừng nói nữa." Lãnh Băng Cơ đánh gãy lời của hắn ta, vẻ mặt chán nản, nhẹ nhàng cắn môi dưới: "Nghĩ lại ngày đó huynh ấy đối xử với ta và hài tử như thế nào, loại sợ hãi khi tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc vẫn làm ta sợ đến run cả người." 
Cừu thiếu chủ khẽ thở dài, biết nàng cố chấp. 
"Vậy nàng mau mau đi nghiên cứu phương thuốc đi, vừa nãy ta mới nhận được tin tức, Hoàng đế phải Thẩm Phong Vân làm khâm sai, tự mình đi đến Dự Châu để cứu trợ thiên tai, an ủi nạn dân" 
Trong lòng Lãnh Băng Cơ hoảng sợ: "Phong Vân? Dự Châu là khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, là nơi bắt đầu tình hình dịch bệnh, dịch bệnh này lan truyền cực nhanh, chẳng phải hằn sẽ gặp nguy hiểm sao?" 
"Ai nói không phải, biết quan hệ của nàng với hắn không tệ, vì thế, vào lúc quan trọng thì phương thuốc của nàng không chừng sẽ cứu hắn một mạng." 
Nói như vậy, Lãnh Băng Cơ bỗng nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề.

Đây không phải nói đùa, người cổ đại không coi trọng điều cơ bản nhất là ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch, cũng không có biện pháp phòng hộ và cách ly hiệu quả.

Dựa theo phẩm hạnh của Thẩm Phong Vân, đối mặt với tiếng kêu đau thương của nạn dân khắp nơi, hẳn sẽ không thể ngồi yên mà mặc kệ được, xa rời dân chúng. 
Hoàng để lão gia tử sao lại độc ác như vậy, phải ai không phải, cứ nhất định phải phái Thẩm Phong Vân đến! Hắn chọc giận ngươi, hay là ngủ với khuê nữ của người? 
Đã như thế, nàng không có tâm trạng để nhiều lời.

Tình hình dịch bệnh như lửa, tranh thủ từng giây từng phút, một giây cũng không thể chậm trễ được. 
Thế nhưng, lý tưởng rất nhiều, nhưng ra hiện thực lại rất ít, nàng vẫn chưa tiến vào trạng thái, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.


Hơn nữa còn vừa chạy vừa gọi. 
"Phu nhân, không ổn, không ổn!" 
Hai người quay mặt, thấy là nha đầu Tiền Hạ Yến. 
Cừu thiếu chủ là tên mê tiền, quý phủ mua được nô tì không theo họ Cừu của chủ nhà mà lại theo họ Tiền.

Tiền Hạ Yên, nhưng lại không yên một chút nào mà còn gào rất to.

Chẳng qua rất lanh lợi, bị Cừu thiếu chủ phải đi theo bên cạnh Vân Triệt, đi theo làm tùy tùng, đúng là vui vẻ. 
"Sao vậy?" 
Cừu thiếu chủ có chút không thích.

Người làm ăn không thích cái loại lời nói đen đủi như này.

Tiền Hạ Yên chạy đến nỗi thở không ra hơi: "Thiếu gia Vân Triệt, thiếu gia Vân Triệt cậu ấy, cậu ấy." 
"Vân Triệt làm sao?" Cừu thiếu chủ bỗng nhiên có chút sốt ruột. 
Ngược lại, người làm mẫu thân như Lãnh Băng Cơ rất bình tĩnh: "Còn có thể như thế nào? Ngoại trừ thằng bé gặp phải rắc rối, còn có thể làm cái gì? Huynh còn lo thằng bé sẽ xảy chuyện gì, chịu thiệt cái gì hay sao?" 
Ở Giang Nam, ai dám trêu chọc Cừu gia, vậy thì chính là thằng chột làm vua xứ mù ở Giang Nam.

Vân Triệt ỷ có cái núi dựa lớn như vậy, đi nghênh ngang giống như con cua vậy, không ai dám quản. 
Tiền Hạ Yên vất vả lắm mới ổn định lại hô hấp: "Lần này thật sự là thiệt thòi lớn, thiếu gia Vân Triệt bị người ta chôn sống!" 
"Cái gì!" Cừu thiếu chủ bỗng nhiên nhảy lên: "Ai có lá gan lớn như vậy!" 

Tiền Hạ Yên rụt cổ lại, hình như lửa giận của Cừu thiếu chủ đã thiệu đến trên đầu hắn ta vậy, ngượng ngùng nở nụ cười: "Một đảm" 
Tri Trứ học đường là học đường tư là do Cừu gia bỏ vốn xây dựng.

Mời tiên sinh nổi danh nhất Giang Nam đến dạy học, học phí thu cũng đắt nhất.

Vì thế hài tử đi học ở đó, đều là công tử tiểu thư danh môn vọng tộc ở Giang Nam. 
Vốn dĩ, dựa theo ý của cừu thiếu chủ là phải mời tiên sinh tốt nhất tiến hành khai sáng cho Vân Triệt khi cậu bé mới ba tuổi, thế nhưng Lãnh Băng Cơ không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy, ngoại trừ việc học tập thì Vân Triệt phải có phạm vi xã giao của riêng mình, để cho cậu bé từ nhỏ đã hiểu được việc sống chung với người khác là như thế nào. 
Thú vui của hài tử, không phải thứ mà người hầu ở quý phủ có khả năng cho được. 
Cừu thiếu chủ vung tay lên, trực tiếp xây dựng lên học đường này. 
Vân Triệt hiển nhiên trở thành thái tử gia ở trong trường, mỗi ngày được ủng hộ rầm rộ, sau mông còn có một đám nhóc. 
Từ nhỏ cậu bé đã là cái loại trọng sắc khinh bạn, phong lưu, thích bày trò chọc phá bạn bè cùng trang lứa, thế nhưng đối với tiểu cô nương bên cạnh mình, đặc biệt là tiểu nha đầu mềm mại đáng yêu, thả rằm còn thả ra bảy sắc cầu vồng.

Vì thế bé gái yêu thích cậu bé xếp thành hàng. 
Trong giờ giải lao của tiết học, tiên sinh tìm nơi để uống trà và nghỉ ngơi, một đám trẻ con bắt đầu tạo phản trong định viện. 
.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.