Nhã Tịnh thật lâu nhìn Lang Minh Triết, nàng bên môi nở ra nụ cười đã rất lâu không thấy. Lang Minh Triết muốn đưa tay ra tiến lại gần, Nhã Tịnh liền đem con dao hắn tặng lúc trước kề lên sát cổ mình. Nàng vẫn mỉm cười như vậy, nhìn hắn trìu mến.
- Vậy, ta trả lại chàng cái xác này!
- Đừng! Ta xin nàng, đừng làm điều dại dột.
- Ta bây giờ đã không còn gì, cũng không còn lo sợ điều gì! Mẫu thân đã mất, hài nhi cũng không còn! Người nói xem, ta còn lí do gì ở lại nơi này?
Lang Minh Triết đau tới khó nhọc thở hắt, nhìn tới nàng vẫn đang gượng cười mà dòng lệ đã sớm trào.
- Nàng còn ta!
- Và chàng còn phi tần, nhưng ta chỉ có chàng mà thôi! Cuối cùng, chàng cũng không thể thuộc về ta! Vậy cớ sao ta phải vì chàng chôn vùi bản thân đây?
- Ta đi, ta sẽ không làm phiền nàng! Trả lại nàng A Hoa, A Vệ cả tên Tư Đồ đó nữa! Về đi, về cùng ta, ta trả lại cho nàng có được không?
- Không cần nữa, ta chỉ cần tự do thôi! Đừng trói buộc ta và họ, ta cũng chỉ là ta!
Máu đỏ trên cổ nàng chảy xuống, Lang Minh Triết khó khăn ôm trái tim đau nhói nhìn cần cổ trắng ngần đang bị chủ nhân làm bị thương kia.
- Nếu nàng rời khỏi đây, nàng sẽ chết!
- Sống chết do mệnh trời, từ sớm ta đã không còn quá bận tâm!
- Được, được! Ta thả nàng đi, thả nàng đi! Nhưng, hãy chờ qua tết nguyên tiêu có thể hay không?
Nhã Tịnh mỉm cười, nhưng sớm đã không muốn nhìn thêm Lang Minh Triết.
- Ta đã chờ rất lâu, người biết không? Ta đã từng có ý nghĩ ở cạnh người suốt đời, thật đấy! Dù cung cấm này có lạnh giá bao nhiêu đi nữa, ta cũng sẽ cùng người đối đầu. Hoàng thượng, ta chưa từng mong những gì người tặng ta. Ta chỉ mong người có thể cùng ta bình phàm ngồi xuống cùng nhau nói chuyện như bao đôi phu thê khác, cởi ra khúc mắc của riêng chúng ta. Nhưng người lại lựa chọn bỏ mặc ta cùng những mối tơ vò, đủ đau lòng nhỉ? Đêm đông lối cũ, ta chờ người đủ rồi!
Nói rồi cả Nhã Tịnh và sư phụ nàng đều từ cửa sau thoát khỏi Lãnh cung. Lang Minh Triết đuổi theo sau, Nhã Tịnh đã lên ngựa cùng A Hoa chạy trốn. Trước khi nàng rời đi, một tờ giấy theo áo nàng bay ra. Là hưu thư! Chữ ký chói mắt làm Lang Minh Triết siết chặt hưu thư, thì ra từ trước tới nay nàng vẫn chỉ muốn rời đi mà thôi! Rời khỏi hắn!
Nhưng không để hắn kịp đuổi theo, một mũi tên lửa lao tới, Lang Minh Triết nhìn theo hướng mũi tên chỉ kịp thét lên.
- Cẩn thận!
Nhưng không kịp nữa rồi, "phập" mũi tên lao tới đâm trúng Nhã Tịnh còn đang ngây ngốc. Chính mắt chứng kiến người mình yêu chết đi, hết đau lòng này tới đau lòng khác, Lang Minh Triết thổ huyết tại chỗ. Trước khi đi chỉ có thể nói "Đuổi theo nàng!"
Nhận lệnh của Hoàng thượng, vệ binh đuổi theo nàng và A Hoa. Vết cháy xém lên quần áo, cháy vào da thịt nàng khiến Nhã Tịnh đau tới muốn ngất đi. Nhưng may mắn, tuyết rơi rồi! Từng chút với gió lạnh, dập tắt lửa kia. Nhưng vì quá hoảng loạn, A Hoa vô tình đi lạc tới ngõ cụt vực sâu!
Nhã Tịnh đau tới cắn răng cũng phải chửi thề, đúng là quen thuộc quá nhỉ?
Giờ nàng mà nhảy xuống thì xác định nàng là nữ chính này! Thề đấy!
Đứng đầu là một tên ám vệ khác, hắn nhìn nàng và A Hoa đang lui dần về phía vực sâu thì dừng lại.
- Hoàng hậu, cầu xin người hãy trở về!
- Thôi khỏi, ta không về nơi đó! Lần trước ta đã bị trói rồi, về lần này chắc say bye với chân ta mất! Ta không muốn thành kẻ tàn tật!
Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao lâu cho nàng hay, lần này theo về chắc chắn sẽ không có chuyện tốt!
- Hơn nữa, Hoàng thượng kêu các người đuổi theo ta đúng không? Cũng không nói các ngươi bắt ta về, cuộc rượt đuổi không có điểm dừng như vậy thì có gì thú vị?
Đau tới sắp không thở nổi nhưng Nhã Tịnh vẫn lươn lẹo, được rồi, tuy biết trước kết quả nhưng có thêm chút đất diễn chắc cũng khó sao đâu nhỉ?
Vậy mà đám thủ vệ kia lại thấy đúng, không có thêm kẻ nào tiến lên Nhã Tịnh sâu sắc lo cho an nguy của Lang Minh Triết khi thấy một đám thủ vệ ngu ngốc như vậy. Vừa nuôi ý định tiến lên, thế quái nào nàng lại nghe tiếng đất núi nở! Cùng lúc đó sư phụ nàng đi tới, Nhã Tịnh vội hét.
- Sư phụ đừng qua đây!
Nhưng chưa để Nhã Tịnh nói xong, sư phụ nàng đã đáp xuống. Ba người nhìn qua nhau, chưa được một phút đất dưới chân liền sụp xuống. Nhã Tịnh nhìn mặt đất càng ngày càng xa mình khóc không hết nước mắt, nàng không muốn chết như vậy đâu!
Đám thủ vệ nhìn thấy như vậy, lần này bọn chúng không đuổi theo nàng nữa mà cùng nhau bỏ về. Nhã Tịnh không thấy kẻ nào ló mặt ra liền tặc lưỡi, hình như bọn chúng cũng không ngu ngốc lắm!
Khi Lang Minh Triết tỉnh lại, bên ngoài tuyết vẫn rơi. Nhưng đã là ba ngày sau.
- Hoàng hậu đâu?
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu bị hộ vệ đuổi tới vách núi thì vách núi bị sạt. Người đã rơi xuống rồi ạ!
Nhã Tịnh đang bị thương, thậm chí nàng còn bị trúng cổ trùng! Lang Minh Triết vội vũng vẫy bởi đám thái y đang giữ mình lại, Tư Hạ thấy tiếng động liền tiến vào. Nhìn Lang Minh Triết đang vùng vẫy thoát ra tiến tới ngăn cản hắn.
- Bệ hạ, nàng ta đã đi rồi! Người nên tỉnh lại đi, nàng ta không thể sống sót đâu!
- Tư Hạ! Ta đã trả cho ngươi hết ân tình, ngươi còn muốn hại nàng? Ta đã bao dung cho ngươi rất nhiều lỗi lầm, cuối cùng ngươi dám hại tới nàng!
Lang Minh Triết như phát điên, ánh mắt hắn đỏ ngầu xông tới bóp cổ Tư Hạ. Tư Hạ vì cơ thể yếu ớt lúc mới sinh, chốc lát bị Lang Minh Triết bóp cổ như vậy liền khó thở.
- Hoàng thượng!
Đám lão nô vội lao tới gỡ Lang Minh Triết ra, bọn họ sợ chờ lâu hơn e rằng Tư Hạ kia sẽ bị Lang Minh Triết giết chết mất.
- Nàng ấy, nàng ấy còn chưa nghe ta giải thích.
Cuối cùng, khi bị tách khỏi tư hạ, Lang Minh Triết chỉ có thể cố nén nỗi lòng tan nát mà nói ra.
- Đi tìm nàng cho ta, cho dù chỉ còn cái xác tàn ta cũng muốn tìm lại.
Lang Minh Triết phất tay, kéo một nhóm người nói đưa hắn tới chỗ nàng.
Nhìn vách núi sâu hun hút bên dưới, Lang Minh Triết lấy sợi dây liền bị binh lính ngăn lại.
- Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể, bên dưới có rất nhiều người tìm Hoàng hậu rồi!
Lang Minh Triết không cam lòng, nàng còn đang bị thương, nếu vết thương trở nặng thì sao đây? Chưa nói tới cổ trùng kia!
Quay qua nhìn Tư Hạ cũng đang chạy tới, Lang Minh Triết phẫn nộ nói.