Bắc Minh Thần nhìn nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, khéo hiểu lòng người trước mặt. Giờ phút này trong lòng hắn đang nén giận, nghe tiếng lòng của nàng chưa từng nhớ hắn. Chuyện nên xảy ra thì đã xảy ra rồi, sao Phật Tịch còn đối xử với hắn như lúc trước.
Bắc Minh Thần hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
[Làm gì, quạt ta một cái.]
[Sao hay giận dỗi như vậy?]
Phật Tịch vuốt lại mái tóc, nói thầm trong lòng.
Bắc Minh Thần đi mấy bước, sau khi nghe tiếng lòng của nàng thì dừng bước, quay người nhìn Phật Tịch đang lười biếng nằm trên xích đu. Ánh mắt của hắn thay đổi khó lường, không nhìn rõ ý nghĩ trong đó.
Phật Tịch thấy đột nhiên Bắc Minh Thần dừng lại, còn quay người nhìn nàng, nàng nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Hai người nhìn nhau như thế giống như hổ đấu.