Bắc Minh Thần đưa tay sờ gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Phật Tịch, nói: "Tịch Nhi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, hãy ở bên cạnh ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ nàng."
Phật Tịch nhìn qua gương mặt gần trong gang tấc, trái tim đập loạn, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trong lòng có thứ gì đó d.a.o động.
"Ừm." Phật Tịch khẽ gật, khẽ ừm, xem như đồng ý với Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần cúi người, khẽ nói bên tai Phật Tịch một câu khiến nàng vô cùng tức giận.
Phật Tịch hít sâu một hơi làm dịu cảm xúc phẫn nộ của mình, nhìn hắn chằm chằm nghiến răng nghiến lợi: "Thật không biết xấu hổ."
"Còn có thể mắng người, xem ra vẫn khỏe."
"Ai nói..."
Buổi chiều, Tòng Tâm và Tòng Huyên phát hiện có điều khác thường, đã chạy từ sớm. Trong Thần Tịch viện chỉ có hai thị vệ vất vả trông coi ở cửa lớn.
Phật Tịch không biết nàng ngủ bao lâu, chợt tỉnh giấc từ từ mở mắt ra, thấy rõ ràng giờ phút này mình đang nằm trên giường, bên cạnh không có bóng dáng của nam nhân chết tiệt kia.
"Suỵt!" Phật Tịch ra hiệu cho hai người nói khẽ một chút, lại nhanh chóng nhìn thoáng qua phía cửa, thấy không có ai đi tới mới thở dài một hơi.
Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau nở nụ cười, tiến lên đỡ tay Phật Tịch ngồi dậy.
"Ư... Chậm chút..." Phật Tịch vừa ngồi dậy vừa líu lo không ngừng.
"Vương phi, cẩn thận."
Phật Tịch tựa vào mép giường ngẩng đầu nhìn hai người, trên mặt có vẻ ngượng ngùng.