Nàng hất tay Bắc Minh Thần ra, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy cảnh này, trên môi cong lên nụ cười đắc ý. Nàng ta muốn Phật Tịch làm như thế, làm nhiều lần thì Bắc Minh Thần sẽ ghét bỏ nàng.
Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi kia, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Ninh Nhàn Uyển.
Phật Tịch đi đến chỗ không người, dừng lại nhìn xung quanh, cúi đầu khẽ hỏi Tòng Tâm và Tòng Huyên: "Những người kia nói gì?"
Tòng Tâm nhìn xung quanh, móc một bình sư trắng ra khỏi ngực, chậm rãi ung dung đưa cho Phật Tịch.
"Vương phi, chúng ta làm vậy có được thật không, ngộ nhỡ Vương gia phát hiện chúng ta bỏ..."
"Suỵt!" Phật Tịch duỗi ngón tay đặt lên môi, ra hiệu Tòng Tâm ngậm miệng.