Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 844



CHƯƠNG 844: TẦN CHÂU MUỐN ĐI

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Ta biết, lão tổ tông nói với ta rồi.”

Thương Mai nhẹ nhàng thở dài: “Chàng cảm thấy sao?”

“Nàng nghĩ ra được đơn thuốc không?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Thương Mai lấy đơn thuốc ra, nói: “Đơn thuốc này rất đáng kinh ngạc, có mấy vị thuốc ta không dám hạ, nhưng mà bây giờ viết ra phối hợp với nhau, ta nghĩ tới dược tính, đúng là rất tốt, hai vị thuốc thiếu kia ta phải thứ một chút mới biết được có thể phối ra hay không, nhưng mà vấn đề chắc không lớn, bởi vì trong lòng ta đã có mấy vị thuốc có thể dùng, từ từ thử xem hiệu quả của loại nào tốt.”

Mộ Dung Khanh nói: “Hiển nhiên, lão tổ tông giao quyền quyết định cho nàng có thể lựa chọn cứu hoặc không cứu.”

Mộ Dung Khanh nhìn cô, lại nói: “Nàng nghĩ sao?”

Thương Mai thẳng thắn nói: “Nói thật, ta không muốn cứu.”

Hoàng đế băng hà, tất cả liền thái bình, Thái tử đăng cơ, Lương Vương và lão Thất phụ chính sựu, tất cả đều sẽ tốt.

Nàng không có ngốc mà đi cứu một cái tai họa về, để mình không được sống yên ổn.

Nhưng mà Thái hoàng thái hậu nhất định biết cô sẽ lựa chọn như vậy, hẳn là Thái hoàng thái hậu cũng không lựa chọn cứu?

Nhưng nếu bà không muốn cứu thì đơn thuốc này không cần cho, cứ khoanh tay đứng nhìn là được.

Trong lúc này, nhất định phải có điều gì đó, không thể đơn giản như vậy được.

Cũng không thể vì cô không cứu mà Ôn Yến đại phu không thu nhận cô làm đồ đệ, lựa chọn kiểu này cũng không khó, mặc dù cô chưa học được thuật châm cứu hoàn chỉnh, nhưng sách và bản chép tay vẫn còn ở chỗ cô, dùng nhiền thời gian nghiên cứu, y thuật sẽ có tinh tiến.

Còn có vấn đề gì nữa?

Thương Mai suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được.

Cuối cùng, cô hỏi Mộ Dung Khanh: “Thái hoàng thái hậu giải cổ cho chàng chưa?”

Mộ Dung Khanh nói: “Giải cổ không khó, chỉ cần Tôn Phương Nhi có thể giải được cổ độc phản phệ của nàng ta, lão tổ tông cho nàng phương thuốc này, có thể hiểu không? Cổ độc của Hoàng thược là Tôn Phương Nhi hẳn là cùng một loại.”

Thương Mai lắc đầu: “Không giống, Tôn Phương Nhi là sâu độc kí sinh, lúc phản phệ sẽ nghiêm trong hơn nhiều, trong cơ thể của chủ kí sinh sẽ xảy ra điểm khác thường khó lường, trước đó ta đã nói với Hàn Sơn và Tôn Phương Nhi rồi, nàng ta nói, cổ trùng trong cơ thể mình đã không bị khống chế, nói cách khác, sinh ra biến dị rồi.”

“Biến dị này bắt đầu từ đâu nhỉ?” Mộ Dung Khanh không hiểu hỏi.

Thương Mai giải thích: “Tôn Phương Nhi vẫn luôn dùng máu nuôi cổ trùng, trong thể nội tích một lượng lớn cổ độc. Bình thường nàng ta có thể khống chế những trùng độc này, nhưng khi nàng bước vào gai đoạn bị cổ trùng phản phệ…”

Thương Mai đẩy cái chén, chén lăn mấy lần rồi lăn xuống mặt đất: “Như thế đột phá phòng tuyến, sẽ như bị bại núi đổ, đã xảy ra là không thể ngăn cản, cổ trùng lại sinh sôi trong cơ thể nàng ta, cắn nuốt rồi biến chủng biến dị, bây giờ Tôn Phương Nhi đang dùng Bách Độc Hoàn mà Lâm Lâm điều chế để tạm thời ngăn cản, nhưng mà Bách Độc Hoàn này cũng có độc, với cả độc tính rất mạnh, nếu không nhanh chóng nghiên cứu ra giải dược, sợ là Tôn Phương Nhi sẽ không chống đỡ được bao lâu.”

Mộ Dung Khanh nhìn cái chén vỡ vụn kia, buồn bã nói: “Tôn Phương Nhi không thể tốt lên, vì có biện pháp giải đồng mệnh cổ, cũng giống như vô dụng.”

“Đúng vậy!”

Đây cũng là lí do vì sao nhất định phải bảo vệ tính mạng của Nam Hoài vương.

Trước đó còn cho là dù Thái hoàng thái hậu không cứu Hoàng thượng, nhưng cũng nhất định sẽ ra tay cứu lão Thất, nhưng mà bây giờ Thái hoàng thái hậu muốn đi, cũng không có để lại thuốc giải cổ độc cho Tôn Phương Nhi, mà lại cho Hoành thượng một đơn thuốc trị liệu.

Bà có ý gì?

Thương Mai thấy thất vọng, cũng bắt đầu cảm thấy, có cứu Hoàng đế hay không căn bản không quan trọng, cứu Tôn Phương Nhi mới là chuyện hàng đầu.

Mặc dù nói Nam Hoài vương vẫn đang một mực khống chế hắn, nhưng khó đảm bảo có ngày không nhìn được nữa, hắn ta nghĩ quẩn, lúc đó coi như Lão Thất gặp nguy hiểm.

Với cả, chuyện đồng mệnh cổ cũng không gạt được, chắc chắn kẻ có dụng tâm khác cũng biết rồi.

“Lão Thất,” Thương Mai nhìn hắn: “Chàng nghĩ thế nào, cảm thấy ta nên cứu không?”

Mộ Dung Khanh im lặng một chút, lắc đầu: “Không biết.”

Có một số việc, hắn không làm được.

Hắn có thể danh chính ngôn thuận đấu với hắn ta một trận, nhưng mà…

Hắn cũng không phải kẻ niệm tình cảm gì, chuyện tới nước này, giữa Hoàng thượng và hắn đã không còn cốt nhục tình thân gì mà nói nữa.

“Đúng rồi, bên thuế thế nào? Thu hồi ư?” Thương Mai nhìn hắn đang do dự, liền rời chủ đề.

Mộ Dung Khanh khẽ thở dài, bây giờ nhìn cục diện như đã ổn đinh, nhân dân cũng mắng hắn nhiều, bởi vì chuyện thuế má mặt ngoài coi như vẫn do hắn đề xướng áp dụng, chính sách này ban ra thì dê dàng, nhưng muốn thu về, lại khó, cho dù bây giờ hạ chỉ, quan viên địa phương sẽ thừa cơ vơ vét của cải một chút, vẫn sẽ khiến cho dân chúng lầm than.

“Còn phải hỗn loạn một thời gian nữa.” Mộ Dung Khanh nói: “Cho dù bây giờ thu hồi, danh tiếng của ta cũng sẽ giảm mạnh.”

Thương Mai suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ vừa ban bố xong, chàng liền thu hồi là không ổn. Ta cảm thấy chàng có thể ban bố một điều khoản khác, hai năm này, chính sách thuế má không thay đổi, nhưng mà bấy kỳ bách tính là có nộp thuế, ba năm này có thể chữa bệnh bốc thuốc miễn phí ở cục Huệ Dân, hai năm sau, thuế về như trước nhưng trị liệu miễn phí vẫn tiếp tục, có điều sẽ thu phí tổn bảo hiểm y tế tương ứng.”

Trước đó Thương Mai đã suy nghĩ tới vấn đề này cho Mộ Dung Khanh, cảm thấy có thể dùng bảo hiểm y tế hiệu tại dùng tạm, bởi vì, chính sách thu thuế không thể thay đổi liên xoành xoạch, ở cổ đại không chuộng chưng cầu ý kiến như ở hiện đại, tất cả những hành động triều đình ban bố đều không minh bạch, sửa chữa thuế má thì hạ chỉ xuống tới nha môn, nếu nha môn địa phương không ban bố ra thì nha môn có thể có cơ hội gian trá, như vậy, bách tính sẽ tiếp tục mắng nhiếc hắn.

Có điều, nếu như ban bố chính sách chữa bệnh xuống, nói rõ thuế má tăng trong hai năm này là dùng vào việc thành lập một vài cục Huệ Dân chữa bệnh ở các nơi, để bách tính không cần khám đắt, mua thuốc đắt, ít nhất có người được hưởng lợi, lúc đó âm thanh khen ngợi sẽ lấn át tiếng mắng chửi.

Bởi vì nha môn địa phương sẽ không thể nào khấu trừ vào hành động ban ơn cho bách tính này, điều này có quan hệ với chính tích, nếu không ban bố, nha môn bọn họ không có bất kỳ lợi ích thực tế nào có thể cầm, không có lợi ích sẽ không bất chấp nguy hiểm, đây là chuyện thường tình.

Mộ Dung Khanh nghe xong, lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng nói: “Nàng nói lại cẩn thận một chút.”

Cửa căn phòng này đóng một canh giờ, sắc trời đã tối, Mộ Dung Khanh mới mở cửa, tâm trạng vui vẻ nói với ma ma đang lo lắng đứng đợi một bên: “Hâm nóng rượu, đêm nay bản vương muốn uống rượu.”

Ma ma thăm dò một chút, Thương Mai vừa châm nến, ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt như hoa của cô, vẻ u sầu tiêu tán, chỉ có hơi mệt mỏi, ma ma thở dài một hơi, tươi cười rạng rỡ: “Vâng, nô đi hâm nóng rượu cho người.”

Vấn đề này được giải quyết, Thương Mai và Mộ Dung Khanh không nóng lòng nữa, dù sao thì đều phải giải quyết từng cái một.

Sau khi Thái hoàng thái hậu đi, Tần Châu cũng nói lời từ biệt, bảo là muốn về nước.

Thương Mai không muốn, nhưng Tần Châu đã quyết định đi, nàng kiên trì muốn gả cho Khang Bình Đế, về nước thì sẽ tổ chức đại hôn.

Tần Châu cười nói với Thương Mai: “Hôn lễ của ta không mời ngươi tham gia được, ngươi có hài tử, bô ba qua lại ta cũng không nở, chờ sau này ta lại đến Đại Chu, sẽ mời các người uống rượu.”

Tần Châu dường như vẫn là Tần Châu hăng hái trước đây.

Mặt mày ung dung, đoan chính, chỉ là đáy mắt, nếu như nhìn kỹ ra thì có thể thấy đươc một vòng ưu thương.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.