Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 827



CHƯƠNG 827: BIA ĐỠ ĐẠN

Thái hoàng thái hậu khẽ phất tay áo, nhếch miệng cười mỉa mai: “Nếu ta không làm khó nàng ấy, thì liệu ngươi có ghi nhớ không? Ngươi không chỉ làm sai chuyện không quay về bằng đường thủy, mà gần đây, ngươi làm sai quá nhiều chuyện, ai gia muốn ngươi nhớ kỹ, mỗi chuyện ngươi làm sai đều sẽ liên lụy đến người bên cạnh ngươi, như vậy, sau này ngươi mới cân nhắc, làm việc cẩn trọng, không có sai sót.”

Giờ Thương Mai đã đỡ hơn một chút, cô lau khóe miệng rồi yếu ớt nói: “Lão Thất, ta không sao.”

Mộ Dung Khanh thấy sắc mặt cô trắng bệch thì cực kỳ đau lòng: “Nàng mau uống nước đi, đừng nói gì cả, cứ việc nghỉ ngơi đi.”

Thương Mai tựa lưng vào ghế, A Xà cô cô cố ý lấy một tấm đệm mềm cho cô: “So với lúc trước, thì chút trừng phạt này có đáng là gì? Ngươi còn suýt mất mạng nữa là, muốn trách thì thì chỉ có thể trách lão Thất, vì chính hắn đã hại ngươi.”

Thương Mai ngước mắt lên nói: “Không, chuyện này không liên quan đến chàng ấy.”

A Xà cô cô nhìn Mộ Dung Khanh, bà không dám nói giúp hắn trước mặt lão tổ tông, mà ngược lại còn hùa theo quở trách: “Ngươi nói thử xem? Chuyện này có liên quan đến ngươi không? Lần này, nếu không phải Kình Thiên Nhiếp Chính vương ra mặt giúp ngươi, thì ngươi đã sớm chết rồi, mà ngươi chết rồi thì tức phụ(vợ) của ngươi có thể sống tiếp không?”

Mộ Dung Khanh ngạc nhiên hỏi: “Kình Thiên Nhiếp Chính vương, lão nhân gia vẫn còn sống ư?”

Thái hoàng thái hậu phất tay nói: “Ngươi nói với hắn mấy chuyện này làm gì? Cứ hỏi hắn thử xem, có biết mình sai ở đâu không?”

A Xà cô cô nhìn hắn hỏ: “Ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?”

Bình thường bà hay đấu võ mồm, nhưng lần này bà nhìn ra Thái hoàng thái hậu thật sự nổi giận, nên không dám nhổ râu rồng, mà ngoan ngoãn lặp lại như một con vẹt.

Mộ Dung Khanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mong lão tổ tông hãy nói rõ.”

Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói: “Nói rõ? Đến giờ mà ngươi vẫn chưa biết mình sai ở đâu thì hết thuốc chữa rồi, ngươi sớm biết mình trúng Đồng mệnh cổ, tại sao không tới tìm ai gia để giải độc? Ngươi sớm biết lão bát lòng lang dạ thú, cũng biết hắn ta ra tay với tức phụ của ngươi, mà vẫn giả vờ nhân nghĩa giảng giải tình nghĩa huynh đệ với hắn ta? Ngươi là tên ngốc à? Dù là tên ngốc cũng biết hễ ai tổn thương lão bà nhi tử của mình, thì đều phải giết, hơn nữa ngươi còn là Nhiếp Chính vương, mặc dù Hoàng đế nắm quyền, nhưng lúc ngươi có năng lực chống lại ông ta, thì ngươi lại để mặc ông ta cho giày vò, ngươi vĩ đại lắm đúng không? Ngươi đặt tức phụ của ngươi và giang sơn bách tính ở đâu? Ngươi đừng nói với ai gia rằng ngươi là thần tử, rồi ai gia từng dạy ngươi phải cung kính huynh hữu đệ, ai gia từng dạy ngươi rằng, giang sơn và lê dân bá tánh mới là quan trọng nhất, vào thời khắc mấu chốt, thì đừng để tâm đến tính mạng, cái gì nên giành thì cứ giành, cái gì nên cướp thì cứ cướp, Hoàng đế đã cố chấp như thế, nếu cứ để mặc ông ta nắm quyền, thì Đại Chu ta sẽ thế nào?”

Những lời này của Thái hoàng thái hậu ẩn chứa sự châm chọc, không cho hắn cơ hội để thở, đã mắng hắn tan tát ngay.

Bà mắng xong thì nghỉ ngơi một lúc, rồi mắng tiếp: “Ngươi không giải Đồng mệnh cổ, là vì ngươi vẫn muốn tha mạng cho lão bát, một khi ngươi giải rồi, thì ngươi buộc phải giết hắn ta, ai gia rất vui khi ngươi niệm tình huynh đệ, nhưng những chuyện huynh đệ ngươi làm đã gây nguy hiểm cho giang sơn xã tắc, thế mà vẫn ngươi vẫn mềm lòng? Thật hồ đồ! Đã là người cầm quyền thì phải quyết đoán mãnh liệt, sự anh minh quả quyết ngày xưa của ngươi đâu rồi? Chẳng lẽ cưới vợ rồi thì trong lòng sẽ vướng víu, sợ đầu sợ đuôi à? Nếu vậy thì không bằng ai gia ban cho nàng ấy một ly rượu độc, để ngươi bớt làm chuyện hồ đồ, hại mình và bá tính.”

“Lão tổ tông!” Mộ Dung Khanh quỳ xuống ngay: “Ta biết sai rồi, mong người bớt giận.”

“Ai gia vẫn chưa nói hết, Hoàng đế phong Hoàng thái hậu, gọi Tôn Phương Nhi vào cung rồi phong Quý phi, dùng tà đạo để duy trì sinh mệnh, tới gần tiểu nhân, tránh xa trung lương, ngươi xem thử gần đây ông ta đã đề bạt người nào, mấy người đó đã làm những gì? Ngươi tới Ngự thự phòng đọc tấu sớ mà Ngự sử dâng lên đi, ngươi bị điếc hay bị mù, mà không nhìn thấy hả?”

Thương Mai thấy lão Thất bị mắng tan tát như vậy không khỏi biện minh cho Mộ Dung Khanh: “Lão tổ tông, lúc Hoàng thượng làm mấy chuyện này, lão Thất vẫn đang ở Bắc Mạc, nên chàng ấy không thể quản chuyện này được.”

“Vậy thì lúc quay về hắn cũng nên quản chứ? Nhưng lúc đó hắn đã làm gì? Hoàng thượng không cho hắn quản thì hắn cũng thật sự mặc kệ. Tại sao vậy? Chẳng phải là vì hắn sợ người khác chỉ bới hắn, nói hắn phản nghịch có dã tâm với Hoàng đế, chỉ vì danh tiếng, mà hắn thật sự bỏ mặc tất cả.”

Thái hoàng thái hậu thật sự rất tức giận, vừa mắng vừa ôm ngực, trán cũng nổi gân xanh.

A Xà cô cô an ủi: “Được rồi, được rồi, nếu người còn mắng nữa sẽ phát bệnh tim đấy, người già rồi phải chú ý một chút biết không? Hơn nữa, người đọc xong tấu sớ rồi sai người đi điều tra mới biết được mấy chuyện đó, nên lão Thất cũng bất lực thôi, ta không nói giúp hắn chuyện hắn nhẹ tay với lão bát, nhưng những chuyện Hoàng thượng làm thì hắn thật sự không nắm rõ tình hình, cũng không sai người đi điều tra, hơn nữa chẳng phải khi đó đang có chiến sự à, người đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn, đầu hắn không lớn, nên không thể gánh nổi nhiều tội danh như vậy.”

Thái hoàng thái hậu mắng xong, thì cơn giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, nghe A Xà cô cô nói thế, thì tức giận nói: “Đều tại ngươi cưng chiều hắn quá, nên hắn mới hư như thế.”

Thương Mai cảm thấy mình vừa lên chiến trường, trải qua một trận lửa đạn oanh tạc, cô liếc nhìn lão Thất, thấy sắc mặt hắn phức tạp, rõ ràng đã bị lão tổ tông nói trúng nỗi lòng.

Thái hoàng thái hậu nói với A Xà cô cô: “Ngươi dẫn Thương Mai lui xuống đi, ai gia có đôi lời muốn nói với hắn.”

“Người hãy kiềm chế một chút, mắng xong thì phải hạ hỏa ngay.” A Xà cô cô nói.

“Ngươi đi đi, phiền quá đi mất.” Thái hoàng thái hậu nhíu mày nói.

A Xà cô cô xoay người, cùng Thương Mai đi qua điện bên cạnh.

A Xà cô cô là người thông minh, thấy Thương Mai bước vào điện bên cạnh với vẻ mặt bất an, thì nói ngay: “Lão tổ tông đang nổi nóng nên mắng thế thôi, ngươi đừng để trong lòng, tính bà ấy là thế, mắng xong rồi sẽ ổn thôi.”

Thương Mai gượng cười: “Lúc nãy bà ấy nói, vì cưới ta nên lão Thất mới sợ đầu sợ đuôi, cô cô thấy thế nào?”

A Xà cô cô ngẫm nghĩ một lát: “Tất nhiên cũng có nguyên nhân là do ngươi, hắn quá quan tâm ngươi, lúc trước Thái hoàng thái hậu đã nhìn ra mức độ hắn quan tâm ngươi, nên mới cố ý tới nói chuyện với ngươi, rồi cho ngươi Sợi dây sẹo để ngươi có năng lực tự bảo vệ mình, để hắn bớt lo lắng và chịu khổ vì ngươi, nhưng dù ngươi có năng lực thế nào, thì trong tim hắn cũng có ngươi, sao có thể không lo lắng cho ngươi được, lúc bà ấy hơn ba trăm tuổi… ba mươi tuổi, cũng từng trải qua chuyện tình cảm, sao có thể không hiểu được? Nên bà ấy chỉ thuận miệng mắng thế thôi, mặc dù nội dung có hơi nhạt nhẽo.”

Thương Mai nghe A Xà cô cô nói thế thì không khỏi thở dài, quả thật lão tổ tông có khả năng dự đoán, lúc đó bà ta bảo cô đừng chuyện gì cũng dựa dẫm vào lão Thất, hơn nữa còn muốn cô giúp đỡ hắn.

Haizz, cô nhớ lúc cô ở Tướng phủ, tốt xấu gì cô cũng còn chút tàn nhẫn, nhưng sau đó thì ngày càng sợ đầu sợ đuôi, trong chuyện tình cảm này, cả cô và lão Thất đều liên lụy lẫn nhau?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.