Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 787



CHƯƠNG 787: XUỐNG NÚI

Ông ta vừa đi, Thái hoàng Thái hậu liền ném cái ly xuống đất, giận dữ nói: “Không biết gì là đủ.”

A Xà cô cô nhìn cái ly men sứ rất đẹp đó vỡ tan thành từng mảnh, nhíu mày nói: “Cầm cái ly ra trút giận làm cái gì? Còn không bằng đánh hắn một trận sẽ càng hiệu quả hơn?”

“Đánh hắn làm cái gì? Đánh rồi há không phải là nói với hắn, ai gia tha thứ cho hắn?” Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng nói.

“Người cho rằng hắn vẫn để tâm đến việc người có tha thứ cho hắn hay không sao? Cái hắn để tâm là người liệu có cứu hắn không, xem ra, người gọi Thương Mai trở về là đúng, để hắn biết, hắn muốn sống được, còn phải dựa vào phu thê lão thất, miễn lại tính kế.”

“Lão thất…” Đáy mắt Thái hoàng Thái hậu vụt qua một tia tàn nhẫn, nhưng, sau đó lại từ từ nhạt đi: “Đều trách ta, lúc đầu không nên dậy hắn niệm tình thân, con người này của lão thất, ài, hắn trở thành kiểu người mà ta hy vọng, nhưng, lại đã hại hắn, nhưng nếu hắn có thể tàn nhẫn độc ác một chút, cũng sẽ không như này.”

A Xà cô cô hiếm khi không có châm chọc mà an ủi: “Trong thiên hạ này, người đáng tin nhất chính là người thân của mình, ai biết chứ? Từ đời Huệ tổ đến nay, Mộ Dung gia chưa từng xảy ra chuyện như này, không trách được người.”

“Nam tử của Mộ Dung gia, vốn dĩ ai cũng trọng tình, lão thất là người trọng tình thân nhất.”

Bà ta nghĩ rồi, nói: “Ngươi đi nói với Hoàng đế, bảo hắn phái người đi tìm lão thất, nếu lão thất không trở về, ai gia lập tức rời đi.”

“Chúng ta đều tìm không được, hắn có thể tìm được sao?”

Thái hoàng Thái hậu nhàn nhạt nói: “Hắn tìm được hay không nói sau, nhưng, hắn bắt buộc phải đi tìm.”

Dù là cảnh thái bình giả tạo, cũng phải khiến người ta biết huynh đệ hoàng gia không có trở mặt thành thù.

Tuy rất nực cười.

A Xà cô cô đi truyền lời, Hoàng đế nghe rồi thì vô cùng sửng sốt: “Hắn không phải là đã thoát ra ngoài rồi sao?”

“Thoát ra rồi, nhưng đã mất tích rồi.” A Xà cô cô lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Hoàng đế trở nên trắng bệch: “Mất tích rồi? Là có ý gì?”

“Hắn mang theo thương tích mất tích, truy binh của ngươi luôn đuổi theo, ngươi nói là có ý gì?”

Hoàng đế chột dạ, trả lời như mũi kêu: “Trẫm từng hạ ý chỉ, chỉ làm bị thương chứ không được giết.”

“Thật là làm khó Hoàng thượng, xem trọng tình huynh đệ như vậy, chỉ là, trọng thương thì sẽ không chết sao? Hoàng thượng sống vạn tuổi không phải cũng sẽ chết sao? Với cả, tối đó không phải là còn có nhóm người thứ ba hay sao? Người của ngươi sẽ không giết hắn, vậy nhóm người thứ ba thì sao?” A Xà cô cô châm chọc nói.

Hoàng đế không dám tiếp lời, trong lòng quả thật cũng sợ hãi.

Ông ta thật sự không muốn giết lão thất, đối với lão thất, ông ta cuối cùng có một phần tình cảm không nỡ xuống tay.

“Trẫm cũng không muốn hắn chết, trẫm chỉ là ép lão tổ tông trở về thôi.” Hoàng đế lẩm bẩm nói.

“Được rồi, ở trước mặt lão bà ta thì không cần nói mấy lời giả tạo đó, ngươi nếu không muốn hắn chết, ngươi nếu thật lòng đối đãi với hắn, người đệ đệ này của ngươi tuyệt đối sẽ không tạo phản, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi.”

A Xà cô cô nói xong, xoay người rời đi.

Hoàng đế sau khi thấy A Xà cô cô đi rồi, lại nôn ra máu, ông ta rất đau lòng, đã không biết làm như nào mới tốt rồi.

Sự việc đi tới bước này, ông ta đã không còn đường quay đầu.

Thậm chí, ông ta không biết tại sao mình sẽ đi tới bước đường này.

Không phải là bộ dạng mà ông ta quen thuộc nữa rồi, ông ta thậm chí chán ghét chính mình.

Nam Hoài Vương yên lặng nghe bẩm báo của Thương Khâu, bỗng nhiên nổi giận: “Chúng ta phát đi nhiều người như vậy, ngay cả một Mộ Dung Khanh đều không bắt được sao? Ai cũng là phế vật.”

Thương Khâu nói: “Vương gia, hiện nay Thái hoàng Thái hậu trở về rồi, bà ấy nhất định biết người có nhúng tay vào.”

“Bà ấy không có chứng cứ, nhiều nhất chỉ nghi ngờ.” Nam Hoài Vương một chút cũng không sợ.

Thương Khâu không nói chuyện, quả thật là vậy, không có ai bị bắt, người chết thì đã chết, người đi thì đã đi, căn bản không có chứng cứ.

Nhưng, Thái hoàng Thái hậu cần chứng cứ sao?

Phục chúng, cần chứng cứ, để ăn nói với người trong thiên hạ, cần chứng cứ.

Bà ấy không cần, bởi vì, bà ấy không cần giải thích với bất kỳ ai, là bất cứ ai cũng phải cho bà ấy một lời giải thích.

Thương Khâu cái gì cũng không nói, lặng lẽ lui xuống.

Đáy mắt Nam Hoài Vương nổi lên một tia sáng, đi theo hắn ta vào trong phòng.

Nhìn thấy trên giường để tay nải, Nam Hoài Vương cười lạnh một tiếng: “Tiên sinh muốn đi sao?”

Thương Khâu yên lặng một lát rồi nói: “Vương gia, chiều hướng chung đã qua mất rồi.”

“Bởi vì Thái hoàng Thái hậu đã trở về sao?” Nam Hoài Vương vẫn cười lạnh.

“Không, không,” Thương Khâu cười khổ, có chút bất lực: “Thật ra, từ sau khi Quý Thái phi chết, Vương gia đã không còn sức xoay chuyển trời đất nữa rồi, chẳng qua là giãy giụa trước khi chết mà thôi, tại hạ đi theo Vương gia nhiều năm, hiện nay muốn đi, xin Vương gia nghe một lời này của tại hạ.”

Nam Hoài Vương lạnh lùng nói: “Không cần, ngươi nếu đi, nhất định sẽ hối hận.”

Thương Khâu nói: “Nhưng phàm còn có một tia hy vọng, tại hạ sẽ không bỏ lại Vương gia không quản, Vương gia, đi cùng tại hạ đi.”

Nam Hoài Vương nhìn hắn ta, sự giận dữ trong đáy mắt từ từ dâng lên: “Tiên sinh, ngươi muốn đi, bản vương không cản, dù sao hiện nay đã không có ai xem trọng bản vương, nhưng ngươi trước khi đi, giúp bản vương làm một chuyện cuối cùng, coi như là trả ơn cứu mạng của bản vương với ngươi đi.”

“Vương gia cứ căn dặn!” Thương Khâu khó nhọc nói, vong ân phụ nghĩa, hắn ta không làm được, tuy nhiều năm như vậy, hắn ta đã vì Vương gia làm rất nhiều rất nhiều.

Nhưng một câu ơn cứu mạng đè xuống, hắn ta không thể chối từ.

Nam Hoài Vương ghé sát tai của hắn ta, thấp giọng nói vài câu.

Sắc mặt của Thương Khâu xám trắng một mảng, do dự một lát, chắp tay nói: “Được!”

Trên Hàn Sơn, Linh Lợi luôn thu thập tin tức trong kinh, biết Thái hoàng Thái hậu đã về kinh, biết Mộ Dung Khanh mất tích, biết An Thân Vương và Liên Thúy Ngữ đã được cứu, nàng ta không có che giấu, nói hết mọi chuyện cho Thương Mai Thương Mai sau khi nghe rồi, không có tỏ ra quá lo lắng, vẫn luôn cùng Hạ Lâm Tôn Phương Nhi hai người nghiên cứu thuốc giải loại trừ sự phản phệ của cổ trùng.

Mãi đến khi Thái hoàng Thái hậu lệnh người truyền cô xuống núi, cô mới bỗng nhũn người, ngồi trên đất.

Linh Lợi vội vàng đi tới đỡ cô dậy: “Sao thế?”

Cơ thể Thương Mai rất yếu ớt, cô miễn cưỡng mỉm cười: “Không sao, ta không sao.”

Từ khi lên Hàn Sơn, cô đều luôn không ngủ được, mặc kệ trước khi lão thất mất tíchhay sau khi mất tích, cô đều không thể chìm vào giấc ngủ, vừa nhắm mắt, liền nhìn thấy lão thất toàn thân đầy máu xuất hiện ở trước mặt cô.

Chàng sẽ không sao.

Thương Mai ngồi ở trên ghế, hít thở sâu vài hơi, đưa tay vuốt ve cái bụng, trong lòng kiên định nói.

An Nhiên lão vương gia không có theo xuống núi, mà ở lại trên Hàn Sơn, cùng bọn Tôn Phương Nhi nghiên cứu thuốc giải.

Tôn Phương Nhi bắt buộc phải giải trừ sự phản phệ của cổ độc, mới có thể phối thuốc giải cho Mộ Dung Khanh.

Thương Mai lần này xuống núi, Tôn Phương Nhi vậy mà lạ đời đi tiễn Thương Mai.

Ráng chiều như máu, đứng ở trên đỉnh núi, cảnh đẹp dưới núi thu trọn nơi đáy mắt.

Tôn Phương Nhi từ khi tới Hàn Sơn, cả con người đều trở nên rất thư thái, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, không còn ngày tháng bị giam cầm, hạnh phúc biết bao, chỉ có người từng trải qua mới biết.

“Ngươi yên tâm, hắn sẽ không sao.” Tôn Phương Nhi vụng về an ủi.

Thương Mai đối với Tôn Phương Nhi cho dù không thích, nhưng cũng không có chán ghét như trước, khẽ giọng nói: “Cảm ơn!”

Tôn Phương Nhi nhìn cô: “Ngươi sau khi xuống núi, giúp ta nói với Nhu Dao, ta xin lỗi muội ấy.”

“Nàng ấy sớm đã không hận ngươi rồi.”

Gương mặt của Tôn Phương Nhi có chút cô đơn: “Muội ấy hận ta hay không, ta đều nợ muội ấy một câu xin lỗi.”

Thương Mai khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, đi theo Linh Lợi cùng xuống núi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.