Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 774



CHƯƠNG 774: TRỘM MẤT

Sau khi Linh Lợi đi ra ngoài, không bao lâu sau Mộ Dung Khanh đã trở về.

Nhìn hắn khá mệt mỏi, Thương Mai biết mấy ngày nay hắn đã không được ngủ yên rồi, phải bôn ba khắp mọi nơi, nhưng cô thì không giúp được chuyện gì cả.

“Hôm nay trở về sớm vậy hả?” Cô đi tới, cởi áo choàng bên ngoài ra giúp hắn, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, đến khuya ta có hẹn với tên tiểu tử Tiêu Thác, trao đổi chuyện làm phụ thân.” Mộ Dung Khanh cười đáp.

Thương Mai biết hắn có hẹn với Dạ Vương nhưng chỉ có thể giả vờ như không biết, cô cười nói: “Tên nhóc Tiêu Thác đó chỉ giỏi làm liều thôi, hiểu gì cách làm phụ thân chứ?”

“Vậy nên bản vương sẽ dạy hắn.” Mộ Dung Khanh đưa tay ôm eo cô, nở nụ cười đầy tà khí: “Bản vương rất giỏi dạy người khác đó.”

Thương Mai tức giận đáp: “Đúng vậy, ai bảo người có tài liệu giảng dạy hay cơ chứ. Khi thành thân với nhau, người cũng dạy ta mà, đặt một quyển sách ở trên gối đầu, đó chính là tài liệu dạy học tốt nhất.”

Sắc mặt Mộ Dung Khanh trở nên lúng túng vô cùng: “Nàng còn nhắc tới chuyện đó làm gì hả?” Đó là nỗi nhục cả đời hắn, nếu sớm biết nội dung trên sách toàn là những tư thế không thực tế và lý luận xuông thì khi mười lăm tuổi hắn đã tìm một người tới động phòng để học hỏi kinh nghiệm.

“Ta nhớ tới thế hạc giữa bầy gà, cảm thấy buồn cười mà thôi.”

Lần nào Thương Mai nhớ tới chuyện này đều không thể nhịn cười nổi, trên quyển sách đó có một thế gọi là hạc giữa bầy gà, hắn sắp xếp mọi thứ theo “kinh nghiệm của người đi trước” được viết trong sách, tư thế hạc giữa bầy gà này sao có thể làm được cơ chứ? Âu cũng chỉ là chủ nghĩa hình thức mà thôi! Nếu như không phải là quyển sách kia đã bị xé nát thì không biết cô còn phải chịu bao nhiêu khổ sở nữa.

“Cười gì chứ? Có gì đáng cười sao? Họ viết vậy cũng có lý mà, chỉ do nàng không am hiểu võ công, ai bảo nàng đứng một chân không vững chứ?”

“Người đứng thì vững rồi.” Thương Mai cười như không cười, nhìn hắn: “Kết quả thì sao nhỉ?”

Kết quả là nhảy mấy lần như cương thi vậy, cả hai cùng ngã lăn ra.

“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa!” Mộ Dung Khanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Thương Mai cười giòn tan: “Thế hạc giữa bầy gà vẫn khá ổn, nhưng thế hạc bay lên trời kia thì đúng là một trò đùa mà.”

Mộ Dung Khanh bóp mặt cô, hung dữ nói: “Ai cho nàng nói.” Sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi hơn.

Thương Mai vẫn cười ngặt nghẽo không ngừng, cuối cùng Mộ Dung Khanh đành phải khóa chặt lấy bờ môi cô thì cô mới ngừng lại.

Chỉ là sau một phen ma sát với nhau đã châm lên ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn, Thương Mai áp lên người hắn: “Có phải là nên tìm ai thông phòng cho người không?”

“Nàng dám hả?” Mộ Dung Khanh giận dữ hỏi.

Thương Mai nở một nụ cười quái quỷ, duỗi năm ngón tay ra: “Ngũ cô nương này rất dễ dùng đó.”

Mộ Dung Khanh đang ở độ tuổi máu lửa nhất, hắn lại mới được nếm mùi vị trái cấm cách đây không lâu, sao có thể nhẫn nhịn được ba tháng trước, ba tháng giữa và ba tháng sau cơ chứ?

Ban đêm khi dùng bữa, Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm vào tay Thương Mai, vui mừng nói: “Cuối cùng bản vương đã có thị thiếp rồi.”

Thương Mai giơ tay lên, đấm về phía đối phương: “Đúng vậy, người thị thiếp này không chỉ biết cách hầu hạ người mà còn có thể đánh người nữa đó.”

Mộ Dung Khanh nắm chặt lấy tay cô, hỏi: “Vậy người thị thiếp này có trò gì hay không?”

“Có chiêu lan hoa phất huyệt thủ.”

Mộ Dung Khanh liên tục gật gù: “Tên hay lắm.”

Tiểu Khuyên ở bên cạnh ngây ngô hỏi một câu: “Vương phi, thị thiếp là gì? Thị thiếp này am hiểu võ công hay sao?”

Hai người chỉ tập trung trêu chọc nhau, hoàn toàn quên mất có một thiếu nữ tuổi mới trưởng thành là Tiểu Khuyên ở bên cạnh. Thương Mai cười tới mức mặt đỏ bừng, nói: “Không có gì đâu, ta và Vương gia đang đùa với nhau mà thôi.”

“Làm nô tỳ còn tưởng có một thị thiếp am hiểu võ công nữa chứ, sợ chết đi được, như vậy thì chẳng phải Vương phi sẽ bị bắt nạt hay sao?” Tiểu Khuyên che ngực, nói, tỏ dáng vẻ sợ hãi.

Mộ Dung Khanh bật cười, phất phất tay: “Được rồi, Tiểu Khuyên, ngươi ra ngoài đi, không cần hầu hạ nữa.”

“Vâng!” Cho dù Tiểu Khuyên không giỏi quan sát đi chăng nữa thì cũng biết vợ chồng chủ nhân đang định nói chuyện ân ái với nhau, vì vậy nàng ta ngoan ngoãn lùi ra ngoài.

Mộ Dung Khanh tự mình múc canh cho Thương Mai, vẻ đùa giỡn trên gương mặt biến mất, hắn khẽ nói: “Ta đã vấn an lão Vương gia rồi, thân thể của nàng không tốt, lại thêm trước đó phải bôn ba, lao lực, vậy nên mấy tháng nay nàng phải ăn nhiều vào, ăn ngon vào.”

“Ta cũng là đại phu mà, người cứ yên tâm, ta biết dưỡng thai như nào.” Thương Mai cười nói.

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Cho dù nàng am hiểu nhưng suy cho cùng thì nàng chưa từng sinh nở, nghe thêm kinh nghiệm của người đi trước sẽ tốt hơn. Còn nữa, sau này nếu như bản vương không ở bên cạnh thì nàng cũng phải học được cách tự chăm sóc bản thân mình, sức khỏe của nàng và con là quan trọng nhất, hiểu chưa hả?”

Thương Mai cảnh giác nhìn hắn: “Vì sao người không ở bên cạnh ta chứ?”

“Ta chỉ nói nếu như, đương nhiên ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, tốt nhất là trước khi nàng sinh con thì ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.” Mộ Dung Khanh vội vàng nói.

“Ừm, như vậy là tốt nhất” Thương Mai đáp.

Ai ai cũng có sức ì, cũng ham hưởng thụ cả, hiện giờ Thương Mai không mong có bắt kỳ chuyện gì xây ra. Cô mong mọi chuyên cứ như hiện giờ, trời tối ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn, sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mặt điễn trai của hắn.

‘Sau khi cứu được mẫu thân, cô muốn đi Nam Quốc, rời xa chốn kinh thành này, không cân tiếp tục suy nghĩ ai sẽ hãm hại mình nữa Trước đây khi chưa có con, cô không thèm quan tâm tới tính mạng của mình, nhưng hiện giờ cô đã có con rồi, có nối lo, không thế tùy hứng như trước được nữa Mộ Dung Khanh nói tiếp: “Nếu như sau này bản vương xảy ra chuyện gì vậy nàng hãy dẫn theo con, tìm một người đàn ông tốt để tái giá, chớ có sống một mình, cô độc tới hết đời này, hiểu chưa?”

Khi nghe thầy Mộ Dung Khanh nói những lời này, Thương Mai cảm thầy lạnh buốt: “Lão Thất, đêm nay người bị làm sao vậy hả? Sao người lại cứ nói máy lời xui xẻo như vậy chứ.”

Mộ Dung Khanh gượng cười một tiếng: “Không phải là xui xẻo gì cả đâu, nhưng có rất nhiều chuyện chưa hãn đã năm trong tính toán của chúng ta. Có l do bản vương lo lắng quá nhiều, suốt ngày suy nghĩ lung tung, nghĩ ra đủ các loại khả năng. Đồng mệnh cỗ của bản vương vẫn chưa bị cởi bỏ, chưa chắc Lâm Lâm đã nghiên cứu ra được giải dược cứu Tôn Phương Nhi tóm lại thì bản vương suy nghĩ quá nhiều, trong lòng rồi loạn, vậy nên mới nói những lời đó với nàng, cũng để nàng có dự tính trước trong lòng.”

 

“Im miệng!” Thương Mai cả giận nói: “Ta không thích nghe những lời đó, sau này người đừng nói lại nữa, gia đình ba người chúng ta cùng tiến cùng lùi.”

“Ừm, tốt lắm.” Mộ Dung Khanh thấy cô nổi giận thì không dám nói tiếp, dỗ dành cô: “Ta chỉ ăn nói linh tinh ấy mà, nàng đừng coi là thật.”

“Trong lòng người đang giấu giếm ta chuyện gì đó, phải không hả?” Thương Mai hỏi.

“Không có việc gì đâu, chỉ là từ lúc biết tin nàng có thai đến giờ, trong lòng ta suy nghĩ rất nhiều về tương lai vô định. Ta biết mình suy nghĩ nhiều, cũng đã hỏi An Nhiên lão Vương gia rồi, người nói việc đó rất bình thường. Khi chuyển từ một giai đoạn này sang một giai đoạn khác, mỗi giai đoạn đều có một nỗi lo riêng, ta nguyện ý nói cho nàng chứng tỏ là không sao cả rồi, có phải không?”

Thương Mai nghĩ tới những nỗi lo của hắn trước đó, cô nghĩ chắc hẳn là vì lần đầu làm phụ thân nên mới căng thẳng như vậy.

Nhưng để cho bảo đảm thì cô vẫn đanh mặt lại, nói: “Nếu như người có tính toán gì mà không nói cho ta, giấu giếm ta đi làm chuyện gì nguy hiểm mà để ta biết được, vậy ta sẽ không dễ tha thứ cho người đâu, sẽ ghi hận người suốt đời.”

Mộ Dung Khanh cười đáp: “Nàng nói gì vậy hả? Nếu như ta có dự định gì thì liệu có thể giấu giếm được nàng hay sao?”

Thương Mai thấy hắn cười chột dạ thì càng cảm thấy là có việc, xem ra tối nay nhất định phải đi tìm An Thân Vương, làm thế nào cũng phải nghĩ cách biết được chuyện trong cung.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.