Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 717: Nghi ngờ bản thân trúng độc



Cô hít thở sâu vài hơi, từ từ bình tĩnh lại.

“Tiểu Khuyên, mang nước lại đây!” Mộ Dung Khanh thấy cô không còn kích động nữa thì gọi.

Tiểu Khuyên và Du ma ma vẫn luôn chờ ở ngoài, nghe thấy Vương gia dặn dò thì lập tức đi vào.

Nàng ta rót cho cô một tách trà nóng rồi lo lắng hỏi: “vương phi, có phải người mệt quá không?”

Thương Mai nhìn khuôn mặt lo lắng buồn rầu của Tiểu Khuyên thì miễn cưỡng nở nụ cười: “Có thể là vậy, thật sự rất mệt mỏi.”

“Sau này đừng đi leo núi nữa.” Tiểu Khuyên nói rồi đưa tách trà tới, Mộ Dung Khanh cầm lấy rồi xua tay ý bảo nàng ta hãy ra ngoài.

“Nào, uống ngụm nước đi.” Mộ Dung Khanh đưa nước tới bên môi cô, nhẹ nhàng nói.

Thương Mai uống một ngụm lớn, thở phào nhẹ nhõm, dường như đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều.

Cô ngẩng đầu, thấy Mộ Dung Khanh đang lo lắng nhìn mình thì bảo hắn đặt tách trà xuống, cô dựa vào lòng hắn, khẽ nói: “Đừng lo lắng, ta không sao.”

“Ừm, không sao thì tốt, nào, nằm xuống ngủ thêm một lát đi.” Giọng hắn có phần đè nén, nhưng đã được kiểm soát rất tốt, không để lộ ra ngoài.

Thương Mai nằm xuống, lặng lẽ nhìn hắn, đầu óc đã bình tĩnh hơn chút, nhưng nghi ngờ vẫn liên tục hiện lên.

“Mau ngủ đi, ta ở đây canh cho nàng.” Mộ Dung Khanh vuốt ve mặt cô, ôn nhu nói.

Thương Mai từ từ nhắm mắt lại, cô biết mình có gì đó không ổn, nhưng tạm thời vẫn chưa biết là gì.

Dần dần, cô lại ngủ thiếp đi.

Mộ Dung Khanh vẫn luôn ngồi bên cạnh giường cô, sau khi cô ngủ say, hắn ra ngoài dặn dò Du ma ma trông coi Thương Mai, hắn đích thân đến nha môn.

Là một cao thủ kiếm, hắn liếc mắt là biết vết thương của sản phụ có gì đó không ổn, hơn nữa rắc độc sẽ không tấn công người vô cớ, trừ phi bị uy hiếp, cắn người xong nó sẽ lập tức bỏ chạy, sao có thể vẫn ở trong phòng chứa củi?

Trừ khi có người cố ý tạo hiện trường giả rắn độc cắn người, sau đó bắt một con rắn độc về, vì không phải con rắn đã cắn ngươi nên sẽ tạm thời mai phục ở đó.

Sau khi có người đi vào nên mới kinh động tới con rắn, nó mới xuất hiện.

“Vương gia đích thân tới đây vì vụ án ở thôn Ngao Đầu sao?” Lương đại thần thấy hắn đến thì vội vàng chào hỏi.

“Thi thể đã được khám nghiệm chưa? Phát hiện ra gì không?” Mộ Dung Khanh ngồi xuống, hỏi.

Lương đại nhân phất tay, một người khám nghiệm tử thi mặc áo màu xám bước vào.

Gã kinh cẩn quỳ xuống đất hành lễ, đáp lời: “Thưa Vương gia, qua kiểm tra sơ bộ, phát hiện Châu Tam bị chết do rắn độc cắn, bây giờ mặt hắn đã xuất hiện vết bầm xanh, giống như hình dạng bàn tay bịt miệng, hẳn là sau khi bị rắn cắn, có người đã bịt miệng hắn, không cho hắn kêu cứu.”

“Ừm, vết bầm mà ngươi nói, lúc đó bản vương cũng đã thấy, nhưng lúc đó không thấy rõ, có thể thấy lúc đó chết chưa lâu. Vậy sản phụ thì sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Hắn giơ tay, ra hiệu cho gã kia đứng dậy trả lời.

Người khám nghiệm tử thi cảm ơn rồi đứng dậy: “Sản phụ chỉ có một vết thương ở cổ, hơn nữa là vết thương chí mạng. Vết thương rất lớn, hung khí giết người chính là con dao làm bếp.”

“Hung khí?” Mộ Dung Khanh gật đầu: “Vậy có nghĩa là ngươi cũng cho rằng là hắn giết?”

“Về cơ bản có thể loại trừ khả năng nàng ấy tự sát, vì con dao vẫn luôn đặt trên thớt, không có dấu chân của sản phụ trên bãi đất trống dẫn đến chỗ thớt. Vì sàn nhà ướt nên nếu sản phụ tới đó thì chắc chắn sẽ để lại dấu chân, có nghĩa là con dao không phải do sản phục tự lấy, có người đã giơ dao lên giết sản phụ, từ vết thương cũng có thể nhìn thấy điểm này, hơn nữa trên lò bếp cũng nhìn thấy dấu chân nhàn nhạt.”

“Bản vương cũng nghiêng về việc có người giết chứ không phải tự sát, đã hỏi những hàng xóm gần đó chưa? Có ai nhìn thấy người lạ vào không?”

“Ta hỏi rồi” Lương đại nhân trả lời: “Hỏi hết toàn bộ hàng xóm xung quanh rồi, họ đều nói rằng không nghe thấy gì bất thường, dì Châu hàng xóm ngồi ngay nhà bên cạnh họ cũng nói khi Châu Tam về còn chào dì ấy, nói là về nấu cơm cho vợ. Châu Tam vác củi về, chia cho dì ấy một nửa, dì ấy tặng Châu Tam trứng gà. Sau khi sắp xếp ổn thoả chuyện trong nhà, dì ấy mang trứng sang, tất cả chỉ khoảng nửa giờ.”

“Khi bà ấy phát hiện ra thi thể thì bản vương cũng có mặt.” Mộ Dung Khanh trầm ngâm một lúc: “Không ai nhìn thấy người khả nghi vào thôn?”

Lương đại nhân vừa định nói thì mục đầu đi vào, chắp tay thưa: “Vương gia, đại nhân, ty chức vừa hỏi hết dân làng, có một người dân phát hiện khi Châu Tam về, có một người theo dõi phía sau. Người này mặc đồ đen, khoảng 27, 28 tuổi, cao khoảng 1m8, nhưng lúc đó người dân này cũng không chắc là đi theo Châu Tam, sau khi nghĩ lại mới cảm thấy người nọ vẫn luôn đi theo hướng về nhà Châu Tam, giữ khoảng cách 30 trượng với Châu Tam.”

“Hắn mang theo vũ khí không?” Lương đại nhân hỏi.

“Thưa đại nhân, không mang vũ khí, người đó chỉ như đang ngang qua, không phải đi theo, bước chân hắn rất nhẹ, không nhìn dáo dác xung quanh.”

Mộ Dung Khanh nghe báo cáo xong thì tự phân tích, về cơ bản có thể khẳng định đây là một vụ án giết người.

“Ngươi đi điều tra xem Châu Tam có kết thù chuốc oán với ai không?” Mộ Dung Khanh ra lệnh.

“Vâng thưa Vương gia, ty chức lập tức đi điều tra.” Nói xong gã xoay người ra ngoài.

Người giám nghiệm tử thi do dự một lúc: “Vương gia, thật ra ty chức cũng quen Châu Tam, hắn là một người con có hiếu, mẹ bị bệnh đã lâu, năm ngoái mới qua đời. Bao năm nay, hai vợ chồng họ vẫn luôn phụng dưỡng mẹ già, hàng xóm đều biết họ hiếu thuận. Hơn nữa con người Châu Tam đôn hậu, sợ nhiều truyện, không bảo giờ chủ động gây sự, dù có gặp rắc rối cũng nhận nhịn cho qua, khả năng không có thù với ai.”

Lương đại nhân liếc nhìn gã: “Dù ngươi quen hắn nhưng cũng không biết hắn quan hệ với người khác thế nào? Một số chuyện, vẫn cần điều tra rõ mới biết được.”

“Vâng, vâng!” Người khám nghiệm tử thi cúi đầu.

Ra khỏi nha môn về phủ, Mộ Dung Khanh ra lệnh cho ám vệ đi bí mật điều tra.

Chuyện này không đơn giản, hắn cảm thấy hai mạng người này đều nhằm vào hắn và Thương Mai.

Sau khi Thương Mai chìm vào giấc ngủ, cô lại gặp ác mộng.

Cô mơ thấy Mộ Dung Khanh vì cứu mình mà bị người khác chém toàn thân đầy máu, cô muốn chạy lại ôm hắn nhưng không chạy được.

“Thương Mai, Thương Mai, tỉnh lại đi!”

Cô đột ngột mở mắt, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

Trước ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Khanh, cô sững sờ một lúc, khàn giọng nói: “Ta lại gặp ác mộng?”

“Nàng vẫn luôn gọi tên ta trong mơ.” Mộ Dung Khanh đặt tay lên trán cô, sau đó hôn lên môi cô: “Ta không sao, nàng cũng không sao, đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã có ta đây.”

“Lão Thất, mấy giờ rồi?” Thương Mai ngồi dậy, cô cảm thấy mình không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, ở đây cũng gần giống trong mơ, mọi thứ vừa thực vừa ảo.

“Giờ Thân rồi.”

“Giờ Thân? Vậy hôm qua xảy ra vụ án sao?” Thương Mai không biết mình đã ngủ mê man bao lâu.

“Đúng, là chuyện của hôm qua.” Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng đỡ cô dậy: “Ăn chút gì đi đã.”

“Ta không muốn ăn!” Thương Mai gõ vào đầu, cảm thấy đầu óc không tỉnh táo.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão Thất, chàng lấy giúp ta bộ châm tới đây, ta nghi mình trúng độc rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.