Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 708: Có thể giải cổ độc



Tô Thanh vỗ tay hắn ta: “Hai người đàn ông trưởng thành, đừng lôi lôi kéo kéo, bị người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì?”

Dạ vương hận không thể rút một thanh bảo kiếm ra, tàn nhẫn đâm trăm lỗ lên gương mặt ngang ngược kia của Tô Thanh.

Cái đồ chỉ khiến chuyện loạn lên.

Mộ Dung Khanh không vui: “Lão Cửu, ngươi có chuyện gì sao? Bao lâu bản vương mới đến nơi này của ngươi một lần? Ngươi đến mức phải đuổi người ra ngoài sao? Nóng nảy vậy có đúng hay không?”

Dạ vương tỏ vẻ cầu xin: “Hai cái tên không có lòng tốt các ngươi, vì sao lại đến vào tối nay? Bao nhiêu thời gian khác đều không thấy các ngươi đến, lại chọn đúng tối nay đến, đây chẳng phải là chuyện xấu sao?”

Dạ vương vừa dứt lời thì nghe thấy hạ nhân trong phủ đến nói: “Vương gia, Hồ đại chưởng quỹ đến rồi.”

Dạ vương lập tức nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn Hồ Hạnh Nhi đi ở sau lưng hạ nhân, hắn lại chậm rãi ngồi xuống, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn muốn ăn đòn, kiêu ngạo nói: “Đến rồi?”

Hồ Hạnh Nhi nhìn thấy Mộ Dung Khanh và Tô Thanh cũng ở đây, nói: “Nếu Vương gia đã có khách, vậy ngày khác chúng ta lại bàn chuyện.”

Nói xong, quay người rời đi.

Dạ vương chợt đứng dậy: “Ngươi…”

Hồ Hạnh Nhi quay đầu nhàn nhạt hỏi: “Vương gia còn có phân phó gì sao?”

Dạ vương khẽ cắn môi: “Không có chuyện gì, buổi tối ngày mai lại bàn chuyện.”

Hồ Hạnh Nhi tỏ ra khó xử: “Sợ rằng tối mai không được, mấy ngày sau đó đều khá bận rộn, nếu không, chúng ta hẹn thời gian khác? Dù sao hạng mục này cũng không cần gấp, đến lúc đó mọi người rút ra chút thời gian bàn bạc là được, ta đi trước.”

Nét mặt tuấn tú của Dạ vương xị xuống, giống như đuổi ruồi vậy: “Ngươi đi đi.”

Hồ Hạnh Nhi thật sự rời đi, hơn nữa còn không hề quay đầu lại.

Dạ vương ngồi lại lên ghế, hằn học quét mắt nhìn Tô Thanh và Mộ Dung Khanh: “Các ngươi nhìn đi!”

Tô Thanh mờ mịt hỏi: “Nhìn cái gì? Người cũng đi rồi.”

“Chính là hai người các ngươi, hai đồ khốn kiếp các ngươi, chính mình không sống thoải mái thì thôi, còn không cho người ta sống thoải mái.” Dạ vương hừ lạnh nói.

“Ngươi thật sự thích lão Hồ.” Mộ Dung Khanh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Là thích hay là yêu?”

Dạ vương chế giễu vặn lại: “Vậy còn ngươi? Là thích Thất tẩu hay là yêu Thất tẩu?”

Mộ Dung Khanh thật thà trả lời: “Bản vương cũng không biết, trốn đến nơi này của ngươi lánh nạn đây.”

Tô Thanh nghe thấy lời này, hứng thú: “Ngươi bằng lòng chết vì Vương phi không?”

“Xem tình huống!” Mộ Dung Khanh suy nghĩ rồi nói.

Dạ vương lạnh lùng nói: “Hắn nào yêu Thất tẩu? Nếu thật sự yêu một người, sao nỡ để nàng chịu nhiều cực khổ như vậy? Ở Bắc Mạc, suýt chút nữa bỏ mạng rồi, cũng không biết Thất tẩu nghĩ như thế nào, sao lại gả cho người nguy hiểm như vậy chứ? Nghĩ lại thì nàng cũng là bị ép buộc!”

Mộ Dung Khanh hừ một tiếng: “Ngươi cũng không phải nàng, sao biết là nàng bị ép buộc? Có lẽ nàng đã có tình cảm với bản vương từ lâu rồi?”

“Tình cảm?” Dạ vương cười ha ha, dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật nhìn hắn: “Thất ca, ngươi có thể tự mình biết mình một chút không? Một con người phiền phức, không hiểu phong tình, không biết dịu dàng như ngươi, đến bây giờ còn luôn miệng tự xưng bản vương bản vương ở trước mặt Thất tẩu, luôn luôn đặt nàng vào chỗ nguy hiểm, khi Quý thái phi hãm hại nàng, ngươi đã từng giúp nàng chút nào sao? Quý thái phi là mẫu phi của ngươi, cũng không phải mẫu phi của nàng, ngươi không dám đối mặt với Quý thái phi thì đẩy nàng ra, nàng mà biết suy nghĩ thì cũng sẽ không yêu ngươi.”

Mộ Dung Khanh bất chợt bật dậy, hung hăng trừng mắt lườm hắn: “Câm cái miệng thối của ngươi lại!”

Nói xong, giơ tay quét bầu rượu xuống đất, ‘rầm’ một tiếng, bầu rượu nát, hắn phất tay áo rời đi.

Tô Thanh kinh ngạc nhìn Dạ vương: “Lời này của hơi mất chừng mực rồi.”

Dạ vương cũng tự biết lỡ lời, nhưng vẫn mạnh miệng giải thích: “Đây là sự thật, hắn không dám đối mặt với sự độc ác của Quý thái phi và lão Bát đối với hắn, chỉ là, hắn lại không suy nghĩ cho Thất tẩu.”

“Quý thái phi bị lật đổ, hắn cũng bỏ ra khá nhiều công sức, nói như ngươi, quả thật quá bất công rồi.” Tô Thanh đứng dậy, ngẫm nghĩ: “Ngươi cũng không thể bắt hắn tự mình đi giết Quý thái phi.”

Dạ vương thở dài nói: “Tô Thanh, thật ra ta và ngươi đều biết, dựa vào khả năng khi đó của hắn, có rất nhiều phương pháp đối phó với Quý thái phi, nhưng hắn lại không ra tay, biết tại sao không?”

“Vì sao?” Tô Thanh lại ngồi xuống.

Dạ vương nhìn hàng trúc bên ngoài cửa sổ: “Bởi vì từ nhỏ hắn đã rất yêu mẫu phi của mình, khi còn nhỏ, huynh đệ chúng ta nói chuyện, hắn nói nhiều nhất chính là, sau này muốn xây một căn nhà bên hồ cho mẫu phi, hắn cưới vợ sinh con, một đám trẻ con vây quanh dưới gối bà ta, để cho bà ta an hưởng tuổi già. Nếu nói hắn yêu ai nhất trên đời này, vậy nhất định là Quý thái phi Mạc Chúc.”

Đối với những chuyện này, Tô Thanh cũng biết phần nào, nhưng từ sau khi hắn hiểu rõ lòng dạ của Quý thái phi thì không còn nói lời như vậy nữa.

Thật ra, từ rất lâu trước đó hắn đã biết, Quý thái phi không phải là người mà một căn nhà bên hồ có thể thỏa mãn bà ta, bà ta muốn tranh đoạt, muốn địa vị mẫu nghi thiên hạ, vì vậy, khi Mộ Dung Khanh còn nhỏ tuổi đã đốc thúc hắn luyện võ, muốn hắn lập được chiến công nơi sa trường, chuẩn bị cho ngày sau tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.

Nhưng mà, Vương gia sẽ không làm như vậy, bởi vì hắn yêu mẫu thân của mình, cũng yêu huynh đệ của mình.

Buồn cười là, bây giờ mẫu thân muốn hắn chết, huynh đệ cũng không đối xử tốt với hắn.

“Bây giờ thoạt nhìn hắn và Thất tẩu rất tốt, nhưng mà, hắn vẫn giữ lại chút gì đó trong lòng, bởi vì hắn từng chân thành đối xử tốt với một số người, nhưng lại luôn không có được kết quả tốt, Quý thái phi đối xử với hắn như vậy, trái tim hắn đã tan nát rồi.”

Tô Thanh lẩm bẩm: “Chưa chắc đã giống như lời ngươi nói.”

“Ngươi cứ chờ xem, lấy lão Bát làm ví dụ, cho dù không có Đồng mệnh cổ, hắn cũng sẽ không giết lão Bát, ngươi cho rằng hắn thật sự không có cách nào giải Đồng mệnh cổ sao? Đáng thương Thất tẩu còn luôn nghĩ cách giải cổ, hắn có thể giải đấy, nhưng hắn lại không giải, bởi vì sau khi giải rồi, hắn không còn cớ giữ lại mạng sống lão Bát nữa.”

Tô Thanh khiếp sợ, chuyện này, hắn thật sự không biết.

“Không đúng, Dạ vương, không phải ngươi tức giận chúng ta phá hoại buổi hẹn hò của ngươi và lão Hồ nên cố ý bịa chuyện đấy chứ?”

Dạ vương vung quyền muốn đánh hắn: “Ngươi cho rằng bản vương ngốc sao? Những lời này có thể nói lung tung à? Nếu đổi là Tiêu Thác, bản vương không nói đâu, là thấy ngươi trước giờ đa mưu túc trí, xem có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng hắn hay không, vì vậy mới nói cho ngươi biết.”

Trong chốc lát Tô Thanh cũng chưa có biện pháp gì: “Vậy cũng không thể nói chuyện này cho Vương phi? À, không đúng, lúc trước ngươi còn vô cùng ủng hộ chuyện Vương phi giải Đồng mệnh cổ, nếu như ngươi biết Vương gia có thể tự giải, vì sao còn muốn khuyến khích Vương phi?”

“Vừa rồi còn khen ngươi, vậy mà giờ đã hồ đồ rồi, nếu bản vương mặc kệ không lo, Thất tẩu thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra trong đó có vấn đề? Bản vương là đang diễn kịch, hơn nữa, vở kịch của Thất ca cũng rất sâu, luôn cầm theo một bình giấm để uống.”

“Uống giấm cũng không có tác dụng?” Tô Thanh liếc mắt nhìn.

“Đó căn bản không phải là giấm, mà là rượu kiến, dùng dược liệu ngâm, nhưng lại giữ được vị chua của kiến, thứ này là năm đó Ôn Yến nghiên cứu chế tạo, gọi là rượu kiến, chính là dùng để điều trị cổ độc, uống vào, cổ độc cũng sẽ không xâm nhập vào cơ thể.”

“Vậy bây giờ cổ độc của hắn đã giải chưa?”

“Chưa, hắn chỉ kiềm chế cổ độc, tạm thời sẽ không giải.”

Tô Thanh khẽ nói: “Thảo nào bây giờ không thấy hắn uống giấm.”

Dạ vương cười khổ: “Thật ra, năm đó lão Bát cũng thật sự sùng bái hắn, hắn đối xử với lão Bát tốt hơn bất cứ ai trong đám huynh đệ chúng ta, lão Bát làm sai chuyện gì hắn đều sẽ gánh tội thay lão Bát, nếu chúng ta muốn bắt nạt lão Bát, vậy cũng phải bước qua cửa của hắn trước đã.”

Tô Thanh nói: “Ta đều biết những chuyện này, nhưng mà, Nam Hoài vương thật sự sùng bái hắn sao? Không hề, từ nhỏ đã là giả rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.