Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 705: Ban thưởng thật nhiều



Thương Mai nhìn tấm mặt kiêu căng kia, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Nếu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười.

Từ lúc nào, nàng cũng hiểu tâm tình nữ nhi, bắt đầu lo được lo mất?

“Hôm nay vào cung, Hoàng Thượng đã nói gì với người?” Thương Mai hỏi.

Tối hôm qua khi hai người ân ái xong, cũng đã nói một hồi lâu, cũng nói chuyện của Lâm Lâm với hănn.

Hắn cho ý kiến, hai canh giờ, có lẽ là có thể thực hiện.

Nhưng, điều kiện tiên quyết là bọn họ đều phải trong cung, hơn nữa, tốt nhất là Lâm Lâm một khi giả chết thành công, có thể lập tức mang người đi.

Muốn nhiều người như vậy đều ở trong cung, chỉ có một điều kiện, cử hành tiệc ăn mừng.

Chỉ là, tiệc ăn mừng, chưa chắc sẽ để Hạ Lâm tham gia, như thế, cần một người làm nội ứng, người này, sẽ ngay lúc tiệc ăn mừng diễn ra, chạy đến trên yến hội thông báo, mọi người đều biết.

Người này, không thể nào là Tôn Phương Nhi.

Thương Mai và Mộ Dung Khanh đề cập đến Lương Thụ Lâm, nhưng, Mộ Dung Khanh ý kiến bảo thủ, bởi vì, Lương Thụ Lâm không phải là người của hắn, không thể bảo đảm tuyệt đối đáng tin.

Nếu như Lương Thụ Lâm trước đó báo cho Hoàng Thượng, kế này không thành không nói, Hạ Lâm sẽ bị ẩn sâu hơn, chỉ sợ, đến lúc đó sẽ giam giữ trong địa lao, sẽ dọa điên Hạ Lâm.

“Hoàng Thượng nói, bây giờ nhị ca và Tiêu Kiêu cũng đang trên đường hồi kinh, tiệc ăn mừng phải chờ tới bọn họ trở về mới cử hành.” Mộ Dung Khanh nói.

“Còn phải đợi bao nhiêu ngày?” Thương Mai hơi nóng nảy, chủ yếu là cô có thể đợi, Lâm Lâm không thể chờ, nếu như lại trì hoãn, sẽ có nguy hiểm.

Cô thấy tận mắt thấy những con rết kia, lúc nhìn thấy bọn chúng điên cuồng ác độc cắn xé độc trùng, nghĩ đến Lâm Lâm bị những con rết này cắn, trong tâm cô đau đớn không nói ra lời.

“Nhanh phải mười ngày, trước sau là đại bộ đội, không có nhanh như vậy.” Mộ Dung Khanh nói.

“Mười ngày?” Quá lâu, thật quá lâu.

Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: “Có thể lại tìm Tôn Phương Nhi hay không, để nàng ta cho Hạ Lâm dùng chút thuốc, tạo cho Hạ Lâm bệnh giả tượng, chí ít, bảo đảm trong vòng mười ngày, sẽ không lại bị hút máu.”

“Nhưng, Tôn Phương Nhi không xuất cung, ta không có cách nào tiếp xúc với nàng ta.”

“Vào cung thỉnh an lão quái kia vật kia thì sao?”

“......” Lão quái vật!

Thương Mai nhìn nhìn hắn: “Lúc thỉnh an rất nhiều người, Tôn Phương Nhi cơ bản không biết nói chuyện, thỉnh an xong sẽ lập tức rời đi, với lại bên cạnh nàng ta cũng có người đi theo, không cho phép nàng ta tiếp xúc ai, lần trước cầm thuốc giả chết và thuốc giải, vì chỉ trong nháy mắt va chạm một chút, không có vấn đề gì, nhưng, nếu muốn nàng ta hỗ trợ thuốc để Lâm Lâm đổ bệnh, đây không phải chuyện một hai câu nói, tối thiểu cần thương nghị một chút, dùng thuốc gì, phân lượng như thế nào vân vân, Tôn Phương Nhi chỉ am hiểu cổ độc, dùng thuốc hạ độc, nàng ta không am hiểu, cho nên, thuốc vẫn là chính ta phối.”

Mộ Dung Khanh thấy cô cau mày, quầng thâm mắt trũng xuống, không khỏi đau lòng nói: “Nàng đừng quá lo lắng, việc này giao cho bản vương đi xử lý.”

Thương Mai có thể không lo lắng ư? Việc này chưa giải quyết một ngày, đều là cái gai trong lòng cô.

“Ngày mai cùng nàng ra ngoài, giải sầu một chút.” Mộ Dung Khanh kéo cô đến trước người, ôm vào ngực, ôn nhu nói.

“Người ngày mai không bận sao?” Con ngươi Thương Mai rủ xuống, lông mi đen nhánh dài nhỏ dưới vành mắt, càng lộ ra vành mắt xanh đen.

“Tạm thời không có.”

“Được!” Thương Mai kỳ thật không thê lên tinh thần được, nhưng, hiếm khi hắn nhàn rỗi, còn có cái tâm trạng này, nên cùng hắn ra ngoài đi một chút, bây giờ không có đầu mối, có lẽ ra ngoài đi một chút, có thể nghĩ đến cách hay cũng không chừng.

“Được,” Mộ Dung Khanh bỗng nhiên nói: “Nữ nhân trong Lam Nhược các tên Uyển Tuệ kia, ta đã sai người đưa ra ngoài.”

Thương Mai xém chút quên chuyện này: “Chàng đưa ra ngoài? Đưa đi đâu?”

“Đưa đến chỗ tam ca.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.

Thương Mai cười một tiếng: “Chàng đây là để A Man thêm phiền phức.”

“Dù sao không phiền đến nàng là được.” Mộ Dung Khanh một mặt nộ khí, nữ nhân kia có tâm tư gì hắn không biết sao? Chỉ là, nàng ta đã muốn chuyển mình, trèo cao, thì cho nàng ta một cơ hội.

“Hoàng thái hậu sẽ không nói gì sao?” Thương Mai hỏi.

Mộ Dung Khanh nói một cách thô lỗ: “Quan tâm bà ta nhiều như vậy làm cái gì? Hơn nữa, bà ta không phải nói nàng không có con mới đưa hai nữ nhân này tới sao? Tam tẩu cũng không có con, vậy mỗi người một người, công bằng.”. truyện tiên hiệp hay

Thương Mai cười ngả nghiêng: “Chàng đợi tam ca tới cửa tìm chàng tính sổ đi.”

“Sẽ không đâu, hắn sẽ vào cung, bởi vì ta cho người nói với tam ca, là ý tốt của Hoàng thái hậu.”

“Hoàng thái hậu sao lại thừa nhận chứ?”

“Thừa nhận không thừa nhận cũng không gấp, nàng yêu náo nhiệt như vậy, để tam ca cùng nàng gây náo nhiệt, xem ai công lực thâm hậu.”

Thương Mai cười lắc đầu: “Còn người còn lại đâu?Chàng định xử trí thế nào?”

Mộ Dung Khanh nói: “Mới lúc này bản vương đi gặp hai người bọn họ rồi, còn lại người kia, xem số phận vậy, nàng muốn giết thời gian cũng được, giữ lại trong phủ làm nô tỳ cũng được, dù sao vào nô tịch, bản vương cũng sẽ không thu vào làm thiếp, nàng xem đó mà làm.”

“Ưhm được!” Thương Mai nghĩ đến hắn cố ý đi một lần, chắc là có nguyên nhân.

Mộ Dung Khanh thấy cô không hỏi, tự mình nói mở: “Phụ thân Uyển Tĩnh này, ngày xưa cũng có khát vọng làm quan, chỉ là, từ đầu đến cuối bù không được một chữ tham.”

Thương Mai không nói chuyện, biết hắn muốn giúp Uyển Tĩnh một phen, chắc hẳn, phụ thân của Uyển Tĩnh kia, lúc trước quả thực có công với triều đình.

Khát vọng lại lớn, như sống không qua một chữ tham, cũng uổng công, sẽ chỉ liên lụy người nhà.

Bởi vì Mộ Dung Khanh nói như vậy, Thương Mai sai người tra xét một chút Uyển Tĩnh này.

Phụ thân Uyển Tĩnh, tên là Diêu Nghiệp, vốn là hình bộ thị lang, sau đến Hình Châu làm Tri phủ, lần này thị sát, Lại bộ vốn xem trọng hắn, định trở về sẽ trọng dụng, ai ngờ ở Hình bộ làm rất tốt, cương trực công chính. Yêu dân như con, sau khi xuống địa phương công tác gặp đầy cám dỗ, lại động tham niệm, chắc lần này không thể cứu vãn, cuối cùng liên lụy tính mạng của mình.

Sau khi nhà bị lục soát, nam cho vào nô tịch, nữ chưa gả đi cũng bị bắt vào cung làm nô tỳ.

Diêu gia từ sau khi xảy ra chuyện của Diêu Nghiệp, bỏ chạy hơn phân nửa, Uyển Tĩnh này không trốn, một mực mặc cho xử trí.

Uyển Tĩnh là con thứ, vốn trong phủ cũng phải hai mặt lấy lòng mới có ngày sống dễ chịu, Diêu Nghiệp không quá coi trọng thứ nữ, có thể nói, Uyển Tĩnh trong phủ có thể ăn no mặc ấm, nhưng, cũng cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt chính phòng phu nhân mà xin ăn.

Kỳ thật Uyển Tĩnh này có thể bỏ chạy, bởi vì Diêu Nghiệp bị bắt đi, áp giải lên kinh thẩm vấn, còn chưa định tội, gia nghiệp chưa niêm phong, là định tội xong mới xét nhà.

Nhưng nàng ta không đi.

Thương Mai nghe Vương Tuấn hồi bẩm, cũng đối Uyển Tĩnh này có mấy phần hiếu kì.

Hoàng Thượng ban thưởng, liên tiếp dưới mặt đất, từ vàng bạc châu báu đến tơ lụa lại đến chi phí ăn uống, đầy đủ mọi thứ.

Liên tục ba ngày, ban thưởng không ngừng đưa đến, khố phòng Vương phủ đều bị chồng đến đầy tràn.

Mộ Dung Khanh vốn định đưa Thương Mai ra ngoài, cũng bởi vì tiếp chỉ được thưởng mà làm trễ nải.

Ngoài Hoàng Thượng ban thưởng ra, mấy ngày nay, cánh cửa vương phủ đều bị các đại thần các phú thương đến tặng quà phá hủy rồi.

Mộ Dung Khanh không chịu ứng phó, Thương Mai đương gia chủ mẫu đành phải đứng ra.

Phàm là đưa vàng bạc châu báu, hết thảy không cần, mang về.

Những món ăn uống cũng được lựa chọn trước khi giữ lại, không quá đắt.

Nhưng mà, việc duyệt lễ vật, thật đúng là một công việc cần kỹ thuật mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.