Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 649: Quả thật là bị hãm hại



Hoàng thái hậu cười lạnh một tiếng, lại không thể che hết đi lửa giận trong mắt: “Ngươi cho rằng là ai gia mù sao? Vết thương trên mặt bà ta không phải là tự dập đầu mà có chứ?”

Thương Mai lại duỗi bàn tay ra một chút: “Bẩm Hoàng thái hậu, đây cũng không phải là bà ta tự mình dập đầu, hôm qua bà ta đánh nhau với ma ma bên cạnh thiếp thân, chuyện này đúng lúc bị Lễ Thân Vương nhìn thấy, Lễ Thân Vương khiển trách bà ta mắt không có chủ nhân, được sủng mà kiêu, ngang ngược càn rỡ, mới dùng hình, chấp hình cũng là do thị vệ bên cạnh Lễ Thân Vương làm, không phải thiếp thân gây nên.”

Lễ Thân Vương phi đi đến nói: “Việc này thiên chân vạn xác, nô tỳ này thật sự kiêu ngạo, dám đánh nhau lão ma ma hầu hạ nhiều năm trong nội cung trước mặt chủ tử, còn luôn miệng nói phụng chỉ đến, ương ngạnh như thế nếu không trừng phạt, sau này sẽ thế nào? Lúc đó không phải sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng thái hậu sao?”

Trên mặt Hoàng thái hậu run rẩy, hung hăng liếc Lễ Thân Vương phi, Lễ Thân Vương phi ngước mắt lên, không chút sợ hãi.

Trước bà ta trừng phạt lão thái quên, chấn nhiếp mọi người, nhưng hôm nay bị người đàn ông của mình và Thương Mai xé rách, cũng chỉ là hố giấy, có cái gì phải sợ?

Trong đầu Hoàng thái hậu nghẹn một hơi, nhìn Lương ma ma: “Lê Thân Vương phi nói thật sao? Nếu có người oan uổng ngươi, ngươi cũng đừng sợ, ở đây có ai gia làm chủ cho ngươi.”

Lời bất công như thế khiến mọi người ở đây đều phát ra tiếng hít khí lạnh.

Bà ta hoàn toàn không để ý, chỉ là dùng ánh mắt khích lệ Lương ma ma.

Hàm răng Lương ma ma mất một mảng, miệng đau đến run lên, nghe thấy có thể giải thích, vội vàng quỳ thẳng người lên, khóc nói: “Hoàng thái hậu chứng giám, nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngài bao nhiêu năm, ngài hiểu tính của nô tỳ, đâu phải là người ngang ngược càn rỡ như vậy? Nô tỳ đi vào vương phủ, lập tức quản hạ nhân ở vương phủ rất thỏa đáng, hạ nhân trên dưới vương phủ đều một lòng. Ngày ấy, thật sự là ma ma bên cạnh Vương phi tự cao đã từng hầu hạ phế hậu Lương tần, mà lại gặp nô tỳ rất được người làm trong phủ tin phục, mở miệng khiêu khích nô tỳ, lại còn bất kính với Hoàng thái hậu, nô tỳ thật sự nhịn không được mới lên tiếng ngăn lại, không ngờ nô tỳ mệt nhọc nhiều ngày, thân thể suy yếu, mà lại vô cùng cuồng nộ, nhất thời đứng không vững đụng phải bà ấy, bà ấy lập tức mượn cớ ngã xuống đất, đúng lúc Lễ Thân Vương đi vào, vương phi cố ý quát lớn, làm Lễ Thân Vương hiểu lâm nô tỳ đánh nhau với Du ma ma, lại hạ lệnh đánh nô tỳ, nô tỳ thật sự là rất oan uổng.”

Lần biện giải này, Thương Mai nghe cảm thấy quá là...quá là không biết xấu hổ!

Hoàng thái hậu lạnh lùng nhìn Thương Mai: “Vương phi, bà ta nói thật sao?”

Thương Mai nói: “Hoàng thái hậu, ngài là tin tưởng thiếp thân và Lễ Thân vương hay là tin tưởng bà ta?”

Hoàng thái hậu hừ một tiếng: “Bà ta ở bên cạnh ai gia nhiều năm, ai gia biết bà ta không phải là người lỗ mãng ương ngạnh, việc này chỉ sợ là có nội tình khác."

Thương Mai ưu sầu nói: “Nếu thật sự có nội tình, sợ thật là Lã Thân Vương đã oan uổng ma ma rồi, bà ta đã là người bên cạnh Hoàng thái hậu, thiếp thân nếu muốn cứng rắn đoạt đi, quả thật là bất hiếu, Hoàng thái hậu cứ giữ bà ta lại bên người đi”

Hoàng thái hậu khẽ giật mình, lập tức ổn định tinh thân lại: “Cái đấy lại nói sau, về phân ngươi chỉ ra và xác nhận bà ta ăn trộm, ai gia cũng muốn nghe xem bà ta giải thích thể nào.” 

Hôm nay bà ta cũng không dám nói Lễ Thân Vương hàm oan bà ta, nếu như Lễ Thân vương biết sợ là nửa đêm lại vào cung nói lý với bà ta một trận.

“Cũng được." Thương Mai lặng yên nói, nháy mắt mấy cái, trong ánh mắt không chút gợn sóng.

Hoàng hậu vẫn luôn không lên tiếng, lúc đang nghe ma ma giải thích, đột nhiên nói một câu: “Ma ma là người Hoàng thái hậu phái ra, nghĩ đến sẽ không có tham niệm này, có phải là trong phủ có nô tài cố ý hãm hại hay không? Dù sao quy củ của vương phủ cũng khá là sơ sài, đám người ma ma đi rồi, mọi thứ công chính, khó tránh khỏi những hạ nhân giảo hoạt nát bét kia nổi lên oán hận, thừa dịp vương phi quay về, lén lút động tâm tư cũng không biết chừng.”

Hoàng thái hậu lập tức tán thưởng nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt Hoàng hậu vẫn như trước không thay đổi, vẫn kính cẩn đứng thẳng.

Lương ma ma nghe xong lời Hoàng hậu nói, lập tức kêu oan: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương anh minh, nô tỳ thật sự là bị oan, nhất định là có người hãm hại, mà người hãm hại nô tỳ, sợ không đơn giản như nô tỳ nghĩ."

Nói xong, bà ta lập tức hung hăng nhìn Thương Mai.

Thương Mai nhìn bà ta, trong lòng thở dài, bà phải chết, tôi có thể ngăn lại được sao? Thật cho rằng có Hoàng thái hậu làm chỗ dựa cho mình sao?

Thương Mai nhìn Hoàng thái hậu, nói: “Thiếp thân cũng đã nghĩ đến khả năng này, có phải là có người hãm hại ma ma hay không? Vì vậy gọi những người liên quan đến hỏi rõ, quả nhiên, thiếp thân phát hiện có người khả nghi.”

“Là ai?” Hoàng thái hậu hỏi.

Khuôn mặt Thương Mai hơi sâu muộn: “Chỉ là người này, địa vị không nhỏ, mặc dù thiếp thân hoài nghi, lại không dễ dụng hình thẩm vấn”

“Hồ đồ!" Hoàng thái hậu giận dữ mắng: “Trong vương phủ, ngươi là vương phi, là chủ nhân, bên dưới đều là nô tài, ai dám lên mặt không cho ngươi thẩm vấn, Nếu như ngươi không dám, thì đưa vào cung, ai gia thẩm vấn thay ngươi."

Gương mặt Thương Mai chấn động, vội vàng nói: “Có lời này của Hoàng thái hậu, thiếp thân yên tâm rồi, đúng lúc Lương ma ma ở đây, thiếp thân cũng có mấy câu muốn hỏi ma ma, nếu như hỏi thật rồi, sẽ chắc chắn ma ma bị người này hãm hại.”

“Vương phi xin hỏi.” Lương ma ma chỉ cho là cô sợ Hoàng thái hậu, cố ý tìm đường xuống cho mình.

Thương Mai quả nhiên lộ ra vẻ lấy lòng: “Ma ma, bản thân bà vào vương phủ, có phải là cảm thấy có người vô tình cố ý ngáng chân bà?”

Lương ma ma gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Có phải luôn có người nghi vấn quyết định của ngươi, không làm theo phân phó của ngươi?”

“Quả thật có.” Lương ma ma nói.

“Có phải có cảm giác, cảm thấy trong phòng bà thiếu cái gì đấy, có mấy thứ đồ trang sức không cánh mà bay?”

Trong lòng Lương ma ma hơi động, sợ là cô muốn tìm một người trong phủ đi ra, nhận tội này, cũng xem như là cô hiểu chuyện, nếu thật sự so với Hoàng thái hậu, cô xem là cái gì?

“Đúng vậy!” Lương ma ma lớn tiếng nói.

Thương Mai mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thái hậu: “Thái hậu, thiếp thân cơ bản có thể xác định ma ma là bị người vu oan hãm hại, về phân người hãm hại bà ta, chính là Tôn ma ma cùng phòng với bà tai”

“Không thể nào!” Lương ma ma nghe như vậy, lập tức lớn tiếng cãi lại.

Hoàng thái hậu cười nhạt: “Vương phi, ngươi đây là đang chơi trò gì?”

Thương Mai dửng dưng nói: “Hoàng thái hậu, hẳn là ngài cũng hiểu, vừa rồi Lương ma ma nói từ khi vào phủ đến nay, quản hạ nhân trong vương phủ vô cùng thỏa đáng, trong phủ trên dưới một lòng, cho bên, hạ nhân ban đầu của vương phủ chắc là sẽ không hãm hại bà ta, là thứ nhất. Lương ma ma còn nói Du ma ma là thấy người trong phủ tin phục bà ta mới mở miệng khiêu khích, này nghĩ đến cũng không phải người trong phủ sẽ nghi vấn với quyết định của bà ta, không làm việc theo phân phó của bà ta, đây là thứ hai. Lại phân nói trong phòng ba ta có mấy thứ thường xuyên không cánh mà bay, thiếp thân từng hỏi qua mấy vị ma ma, phòng của các bà ấy, là không có người tiến vào, đều dùng rất nhiều khóa, như vậy, chỉ có thể ra tay duy nhất chỉ có Tôn ma ma ở cùng phòng với Lương ma ma. Tôn ma ma và Lương ma ma cùng nhau xuất cung vào phủ, hai người đều là người được sủng ái trước mặt Hoàng thái hậu, cho nên, thấy Lương ma ma được người làm trong phủ tin phục, trong lòng ghen ghét không cam, thấy thiếp thân quay về, dựa vào lúc thiếp thân thu dọn đồ đạc, trộm mấy món trang sức đặt dưới gầm giường của Lương ma ma, mà lại nói, chính là vị Tôn ma ma này đề nghị điều tra vào phòng.”

Thương Mai nói xong, lại nhìn Du ma ma, ôn nhu hỏi: "Lương ma ma, bà cảm thấy bản phi nói đúng không? Ngươi là bị hãm hại, phải không, hay vốn chính là ngươi trộm?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.