Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 601: Đã tin thương mai



Giọng điệu của Tần Châu mềm xuống: “Phương thuốc, giao ra đây, bản tướng sẽ suy nghĩ.”

Thương Mai: “Phương thuốc ta có thể cho ngươi, ta không định dùng phương thuốc làm vật uy hiếp người khác, nhưng trong phương thuốc có một vị thuốc, Bắc Mạc không có, hoặc nói là rất ít, phải nhập khẩu từ bên phía Đại Lương hoặc Đại Chu... tiến cử.”

Thương Mai từ trong tay áo rút ra phương thuốc, đưa cho nàng ta: “Thứ ngươi cầm trên tay chính là tính mạng của người mắc bệnh dịch hạch, hy vọng ngươi, cho dù không thể giúp chúng ta, cũng có thể công khai phương thuốc này, sau đó tiến cử dược liệu, hơn nữa là phải làm ngay, không được trì hoãn, ta đã gửi thư cho An Nhiên lão vương gia, hy vọng người có thể ứng trước một lô Chìa Khóa Vàng, hiệu quả chữa trị đến lúc đó ngươi sẽ nhìn thấy.”

Tần Châu không nhờ cô sảng khoái giao phương thuốc ra như thế, nàng ta có chút không tin, bắt đầu từ lúc Thương Mai nói ra đã có phương thuốc, nàng ta đã làm tốt chuẩn bị tâm lý muốn đấu trí đấu mưu với Hạ Thương Mai, cũng bắt buộc phải lấy được phương thuốc.

Nàng ta nhận lấy, trong lòng vô cùng phức tạp.

“Ta đi đây, phương thuốc này cũng có thể chữa khỏi cho tổ phụ của ngươi.” Thương Mai chắp tay, xoay người đi ra. Đến cửa, Thương Mai lại đột nhiên đứng thẳng người, khẽ quay đầu nhìn Tần Châu, trong mắt có quang mang thâm sâu: “Tần Châu, ngươi là người của phái chủ chiến, còn qua lại mật thiết với Tào hậu, biết ta tại sao còn muốn đến tìm ngươi không? Thậm chí không tiếc đem chuyện mà lão Thất làm bây giờ nói cho ngươi không.”

Tần Châu buột miệng nói: “Tại sao?”

Đây cũng là nghi vấn của nàng ta, theo lý mà nói, Hạ Thương Mai không nên ngu xuẩn đến tìm nàng ta như thế, nàng ta là người của phái chủ chiến.

Thương Mai khẽ nói: “Bởi vì ta tin ngươi khác với Tào hậu và Hoàng đế, trong lòng ngươi có bách tính.” Nói xong, Thương Mai sâu sắc liếc nhìn nàng ta, xoay người đi.

Tần Châu lần này không có đuổi theo, mà ngồi xuống, trong tay câm phương thuốc, nhớ lại lời của Thương Mai.

Thương Mai về đến núi Lang Vĩ, Linh Lợi đón ở giữa núi.

“Vương phi, như thế nào?” Linh Lợi hỏi.

Thương Mai khẽ lắc đầu: “Ngươi theo dõi sát sao phủ đại tướng quân, nếu như Tần Châu không có ý tương trợ, giết nàng ta, ngươi giả làm nàng ta tạm thay chức đại tướng quân.”

Nói xong, tháo sợi dây sẹo xuống cho nàng ta.

“Được.” Linh Lợi nhận lấy sợi dây sẹo.

Giết Tần Châu, không dễ dàng, người của bọn họ không nhiều, phủ tướng quân lại thủ vệ sâm nghiêm, Tần Châu càng là võ công cao cường, Linh Lợi không phải là đối thủ của nàng ta, bắt buộc phải lấy sợi dây sẹo xuất chiến.

Linh Lợi đổi ngựa xuống núi, Thương Mai đi bộ trở về.

Phủ Tần đại tướng quân.

Vào lúc sẩm tối, thị vệ A Cảnh về phủ, thần sắc rất ngưng trọng.

Hắn ta đi thẳng vào trong viện của Tần Châu, lùi tới tấm bình phong, nói: “Đại tướng quân, như lời Nhiếp Chính Vương phi nói, Tào Tập chỉ là sắp xếp cho bách tính đi vào, không có đưa lương thực và thuốc thang, ngược lại, bày bố phòng thủ ở xung quanh An Thành, thiết lập tuyến phong tỏa, không cho phép bất cứ đi vào, cũng không cho phép ai đi ra.”

“Đã hỏi Tào Tập chưa?” Ánh mắt của Tần Châu trở lạnh.

“Hỏi rồi, thuộc hạ đã nói vài câu với Tào đại nhân, Tào đại nhân dáng vẻ rất kiêu căng ngạo mạn, không quá để tâm đến thuộc hạ, chỉ là khi thuộc hạ nói muốn vào tìm một người, Tào đại nhân không cho phép thuộc hạ đi vào, hơn nữa, còn bảo thuộc hạ sau này đừng đến nữa, đuổi thuộc hạ đi, sau khi nghe thấy Tào đại nhân phân phó nói đã sắp xếp ổn thỏa rồi thì ngày mai muốn đến Mộc Trại, hơn nữa còn gọi người chuẩn bị 30 thùng dầu hỏa.”

“Dầu hỏa?” Tần Châu tức giận không thôi: “Hắn là muốn đốt thôn sao?”

“Nhìn kiểu này chắc phải, hơn nữa, thuộc hạ nhìn thấy nạn dân sắp xếp ở An Thành, đã có chút nghi ngờ rồi, trước đó khi hỏi Tào Tập, bị Tào Tập lệnh người kéo đi, thuộc hạ khi nhìn thấy thủ hạ của Tào Tập trở lại, trên kiếm có máu.”

“Giỏi cho một Tào Tập!” Tần Châu vỗ bàn đứng dậy, trong mi tâm lộ rõ sự tức giận.

“Đại tướng quân, đấy sợ không phải là chủ ý của Tào Tập, cho dù cho Tào Tập một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm như thế, nhìn dáng vẻ kiêu căng ngang ngược của hắn, sợ là phụng chỉ rồi.” A Cảnh lo lắng nói.

“Tình hình bên phía Khí Thành như nào rồi? Bản tướng luôn lệnh ngươi để ý bên đó, người của tam thúc công có tốt không?”

“Nhất phòng của Tần tam gia có một nửa bị nhiễm bệnh, không đi lại được, người của Khí Thành có quá nửa đều bắt đầu đổ về kinh thành, tin chắc ngày mai sẽ tới, chỉ là vào kinh sợ cũng chỉ sắp xếp ở An Thành.”

Trong lòng Tần Châu vừa rất lo lắng vừa rất tức giận, nàng ta siết chặt tay xoay mấy vòng, suy nghĩ.

“Đại tướng quân, những bách tính này, sợ là chết chắc rồi!” A Cảnh nhìn Tần Châu, trong mắt có chút không nhẫn tâm.

Tần Châu nhớ lại những cảnh thấy ở dọc đường lúc hồi kinh, ánh mắt khát vọng muốn sống của những bách tính đó, đúng như lời Hạ Thương Mai nói, nàng ta không thể thờ ơ không quản, nàng ta với tư cách là đại tướng quân của Bắc Mạc, lại có thể thờ ơ mặc kệ được sao?

“Đúng rồi, bảo ngươi tra chuyện quân bên cánh phải bị đột kích, điều tra như nào rồi?”

A Cảnh đè thấp giọng nói: “Vừa rồi đã nhận được tin tức, Tần Trăn tướng quân đã xử lý gọn số người của quân bên cánh phải, phát hiện chỉ chết ba người, nhưng ba người đó không phải bị quân Đại Chu làm bị thương, mà là chết một cách không rõ ràng, quân bên cánh phải căn bản chưa từng gặp đột kích.”

(Chỗ này sửa một chút lỗi sai, trước đó nói người ở trong quân là Tần Báo, là lỗi đánh máy, người ở trong quân là Tần Trăn đích trưởng tôn của chỉ hai Tần gia, cũng là đường đệ của Tần Châu, còn Tần Báo, là đệ đệ ruột của Tần Châu.)

“Bản tướng mắc câu rồi." Đáy lòng của Tần Châu lạnh toát, sự lạnh lẽo khó tả, Hoàng thượng biết nàng ta sẽ không dễ dàng xuất kích, cho nên cố ý tạo ra hiện tượng giả quân bên cánh phải(hữu quân) bị đánh lén dụ nàng ta xuất chiến.

Tướng quân của quân bên cánh phải à đệ đệ ruột của Lương phi nương nương, là tâm phúc của Hoàng thượng.

Chắc chắn là Hoàng thượng lệnh hắn làm như này, nếu không Hoàng thượng không có nhanh như vậy biết được tin tức, càng sẽ không nhanh chóng như vậy liền ra ý chỉ tiến công.

Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, người đây là muốn ép Tần Châu sao!

Nàng ta cắn răng, thần sắc biến ảo vài độ, trong lòng có một quyết định, nhưng thật lâu không thể nói ra.

Bởi vì, nàng ta biết đây là một con đường một đi không trở lại, một khi lựa chọn rồi, nàng ta không thể quay đầu.

Nàng ta đứng dậy, nói: “Đi, đến núi Lang Vĩ một chuyến!”

“Đại tướng quân là muốn đi tìm Nhiếp Chính Vương phi sao?” A Cảnh hỏi.

“Phải, trước khi đưa ra quyết định này, bản tướng còn phải gặp Hạ Thương Mai một chút, bản tướng muốn chắc chắn một vài chuyện.”

Tần Châu là một người rất cẩn trọng, nàng ta đối với bách tính đối với Bắc Mạc là có một cỗ nhiệt huyết, nhưng đây không đủ để nàng ta đối đầu ngay với Hoàng đế.

Nàng ta chỉ là mất đi lòng tin với Hoàng đế, mất đi lòng trung thành, nhưng điều này không đại biểu nàng ta muốn đấu dứt khoát với Hoàng đế.

Bởi vì, gia tộc của nàng ta, còn đè trên vai của nàng ta, có hơi sơ suất, nàng ta chính là loạn thần tặc tử, cả gia tộc đều gặp nạn.

“Tra được tung tích của Mộ Dung Khanh chưa?” Tần Châu đột nhiên nghĩ tới Mộ Dung Khanh.

“Tra được rồi, Long lão tướng quân đã cử hành một cuộc tỉ võ chiêu thân, tìm tướng công thay cháu gái của hắn, nghe đồn, Mộ Dung Khanh đã đi tỉ võ rồi, hơn nữa đã đoạt giải.”

Tần Châu cười lạnh: “Bản tướng thật sự không thể xem thường Mộ Dung Khanh này, nếu phái chủ hòa trên dưới một lần, chắc chắn cần phải Long lão tướng quân xuất mã.”

“Chúng ta cần phải làm chút gì đó không?” A Cảnh hỏi.

Tần Châu nghĩ tới gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó của Hạ Thương Mai, đột nhiên mỉm cười: “Cần, đương nhiên cần, có qua có lại mới toại lòng nhau mà, chẳng lẽ lại để khách của Đại Chu cảm thấy Bắc Mạc chúng ta không hiểu lễ nghĩa.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.