Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 594: Tần châu thay đổi



Tần lão tướng quân tức giận đến phát run: “Ngươi nguyền rủa tổ phụ ngươi như vậy, trong mắt ngươi có máu mủ tình thân sao?”

Lúc ngự y tới, Tần gia không có ai trông coi ở trong phòng ông ta, chỉ có đầy tớ.

Sau khi ngự y khám bệnh, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Lão tướng quân, gần đây ngài đi đâu? Đã từng đi qua vùng dịch chưa?”

“Không có, lão phu chưa từng đi qua.” Tần lão tướng quân nghe ngự y nói như vậy, sắc mặt khẽ thay đổi: “Ngươi nghi ngờ lão phu bị bệnh dịch?”

“Triệu chứng giống nhau.” Ngự y trầm giọng nói.

“Không có khả năng!” Tần lão tướng quân rất kích động: “Có phải ngươi phán sai bệnh hay không?”

“Hạ quan kê cho ngài hai loại thuốc trước, nếu như uống thuốc không có bất kỳ tác dụng gì thì là tám chín phần mười.” Ngự y nói.

Tần lão tướng quân kích động nói: “Có phải Tần Châu cố ý bảo ngươi nói như vậy hay không?”

Ngự y kinh ngạc: “Lão tướng quân, ý của ngài là gì? Tần đại tướng quân sao có thể bảo hạ quan nói như vậy chứ?”

Ngự y dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi: “Lão tướng quân có từng tiếp xúc với Trấn Quốc Vương gia không? Hắn cũng bị bệnh dịch”

“Cái gì?” Tần lão tướng quân chấn động: “Hắn cũng bị bệnh dịch?”

Hắn nhớ tới trước đó từng gặp Trấn Quốc Vương gia, hẳn là bị hắn ta lây bệnh?

Ngự y thấy ông ta giật mình, vẻ mặt lo lắng liền biết ông ta từng tiếp xúc với Trấn Quốc Vương gia, như vậy bệnh này không chẩn đoán sai.

Tuy nhiên, hắn ta an ủi: “Lão tướng quân đừng quá lo lắng, uống thuốc trước đã.”

Tần lão tướng quân sững sờ cả người, đây là chuyện ông ta không ngờ tới.

“Lão tướng quân gần đây từng tiếp xúc với ai?” Ngự y đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Tần lão tướng quân trắng bệch, gần đây ông ta từng tiếp xúc với ai?

Hoàng thái hậu!

Hôm đó, ông ta vào cung đi tìm Hoàng thái hậu!

Thật ra Tần Châu chờ ở bên ngoài, sau khi ngự y đi ra, Tần Châu hỏi: “Có phải bệnh dịch không?”

Ngự y nói: “Đại tướng quân, cơ bản có thể chẩn đoán chính xác, là bệnh dịch”

Sắc mặt Tần Châu tái nhợt: “Bệnh dịch, đến nay vẫn chưa có cách chữa trị!"

“Đúng vậy, nghe nói Nhiếp Chính vương phi cho đơn thuốc, Hoàng Thượng đốt đơn thuốc đi.” Ngự y nói.

Hạ Thương Mai!

Trong lòng Tần Châu rất xoắn xuýt, Hạ Thương Mai này rốt cuộc có thể tin được hay không?

Những lời Tào Hậu nói, những lời Nghỉ Phi nói, những lời sai nha nói, vẫn luôn lặp đi lặp lại vang lên trong đầu nàng ta.

“Bản tướng đưa ngươi hồi cung!” Tần Châu cảm thấy nàng ta nhất định phải vào cung một chuyến, Tào Hậu gọi nàng ta vào cung xin ý chỉ xuất chinh, nhưng...

Tần Châu vào cung, không đi gặp Hoàng đế, mà là đi vào cung Tào Hậu.

Tào Hậu thấy nàng ta tới thì tỏ ra rất vui vẻ: “Tố phụ ngươi nói với ngươi chưa?”

Tần Châu nhìn nàng ta: “Nói rồi.”

“Đây là cơ hội tốt của chúng ta, một khi ngươi lập chiến công trở về, vị trí của ngươi sẽ cao hơn một bậc, vị trí phái chủ chiến của chúng ta không ai có thể rung chuyển được.”

Đội hình xếp hàng của Bắc Mạc được chia hết sức rõ ràng, Tần Châu là nhân vật đứng đầu phái chủ chiến, cùng Tào Hậu và Trấn Quốc Vương gia cũng gọi là ba đại thân của phái chủ chiến.

Cho nên Tào Hậu cho rằng Tần Châu cũng sẽ nắm chắc cơ hội lần này.

“Bây giờ Thái tử điện hạ ở đâu?” Tần Châu không trả lời, ngược lại hỏi.

“Thái tử?” Tào Hậu hơi ngẩn ra: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Thái tử không đi Bắc Mạc thật sao?” Tần Châu hỏi.

Tào Hậu lạnh mặt xuống: “Tần Châu, chuyện này ngươi không cần quan tâm, cho dù không phải Thái tử đi Đại Chu thì cũng là Hoàng tử, là nhi tử của Hoàng thượng.”

“Là nhi tử của Hoàng thượng, không phải là nhỉ tử của Hoàng hậu.” Tần Châu nhíu mày: “Hoàng hậu làm ta thất tín với Mộ Dung Khanh, hãm ta vào bất nghĩa."

Tào Hậu lạnh lùng nói: “Bất nghĩa? Ngươi nói đến bất nghĩa với tướng của địch quốc? Cái gọi là binh bất yếm trá, hiện tại mặc dù ngưng chiến, nhưng bản cung cho rằng bây giờ vẫn đang đánh trận, chỉ là ra chiến trận không phải tướng sĩ mà là ngươi, ta, là Mộ Dung Khanh, là Hoàng đế Đại Chu."

“Hoàng hậu.” Tần Châu tỏ ra rất thất vọng, thất vọng không nói ra được: “Ta vẫn cho rằng Hoàng hậu hẳn là có mấy phần tôn trọng đối với ta, nhưng ngươi để ta ưng thuận lời hứa với Đại Chu rồi lại lật lọng, thậm chí cũng không nói với ta một tiếng, ngươi làm cho ta rất chột dạ, rất đuối lý với Mộ Dung Khanh,.”

“Tại sao ngươi phải đuối lý? Tần Châu, bản cung không rõ vì sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy, ngươi có chuyện gì rồi? Đi Mộc Trại một chuyến cũng bị Hạ Thương Mai mua chuộc lòng người sao?” Hoàng hậu nghiêm túc nói.

Tần Châu vẫn không trả lời: “Để cho ta xin ý chỉ xuất chinh là ý của Hoàng thượng thật sao?”

Hoàng hậu tức giận: “Ngươi đừng quan tâm là ý của ai, tóm lại ngươi cứ làm theo lời nói của bản cung.”

Tần Châu chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng.

Những năm qua, Tần Châu chiến công hiển hách, rất được Hoàng đế coi trọng, đây là hoàng sủng, nhưng thực tế rất nhiều người đều biết, Hoàng Thượng cũng phải dựa vào Tần gia mới có thể củng cố địa vị.

Bởi vì Bắc Mạc rất nhiều người hiếu chiến, lòng lang dạ thú. Long ỷ của Hoàng đế dĩ nhiên là ngôi không vững.

Nhưng Tần Châu vẫn luôn tỏ ra vô cùng khiêm tốn, không hám công to, thích việc lớn chút nào. Điều này làm cho Hoàng đế và Tào Hậu đều cho răng rốt cuộc thì Tần Châu chỉ là nữ tử, lòng dạ không đủ hung ác, có thể bị họ tuỳ tiện lợi dụng.

Tuy nhiên Đế Hậu vẫn luôn sai, nàng ta là nữ tử, nhưng không phải nàng ta không đủ hung ác, nàng ta chỉ là không muốn tranh đoạt.

“Hoàng hậu phái người ám sát ta?” Tần Châu hỏi.

Tào Hậu khẽ giật mình: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao bản cung lại phái người ám sát ngươi?”

“Người ngươi phái tới ngụy trang thành người Đại Chu, là muốn giá họa cho Mộ Dung Khanh?” Tần Châu lạnh lùng hỏi.

Vẻ mặt Tào Hậu tức giận: “Ngươi nói hươu nói vượn!”

Nhưng sâu trong lòng lại thâm giật mình, sao nàng ta lại biết? Những người đó vẫn chưa hành động.

“Hoàng hậu không thừa nhận cũng không sao, chuyện này ta cũng không có ý định truy cứu, làm phiên Hoàng hậu chuyển cáo đến Hoàng Thượng, dịch bệnh chưa được tiêu trừ, ta sẽ không ra chiến trường."

Tần Châu nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên nàng ta bất kính với Tào Hậu như thế, Tào Hậu gần như không thể tin được sự thay đổi của Tần Châu.

Mà ở một bên khác, Mộ Dung Khanh đang trên đường đi Huệ Thành, bây giờ Long lão tướng quân đang ở Huệ Thành.

“Vương gia, sát thủ đã trở về” Tô Thanh giục ngựa đuổi theo, nói.

Mộ Dung Khanh nhếch môi: “Ừm, tốt, bên Tần Châu có phản ứng gì?”

“Nàng ta ta quả thật tưởng rằng người của Hoàng hậu." Tô Thanh cười.

“Ừm, suy nghĩ nàng ta bị loạn, sẽ phán đoán sai lầm.” Mộ Dung Khanh nói.

Kỳ vương gia cười nói: “Mộ Dung huynh thật hiểu rõ Tần Châu.”

“Không phải hiểu rõ Tần Châu, là hiểu rõ lòng người.” Mộ Dung Khanh tự phụ cười một tiếng, nhưng lập tức lại có chút nhụt chí: “Chỉ là, cho dù bản vương có năng lực, không phải cũng bị Kỳ Vương ngươi tính kế một đường sao?”

“Còn nhắc đến chuyện này.” Kỳ Vương chột dạ cười một tiếng: “Đều đã qua, không nhắc tới nữa, không nhắc tới nữa.”

“Sau này còn phải tính sổ cẩn thận.” Mộ Dung Khanh liếc xéo hắn ta một cái. Tính sổ? Không tính sổ? Chờ sau khi giải quyết mọi chuyện xong, đây chính là thẻ bài chàng dùng để ép Kỳ Vương nhượng bộ.

Kỳ Vương nhìn Mộ Dung Khanh tràn đầy tự tin, thật ra trong lòng hắn ta không chắc, bởi vì Long lão tướng quân không hỏi tới chuyện trong triêu, trước đó hắn ta đi qua mấy lần, Long lão tướng quân cũng đều không gặp hắn ta, lần này luận võ chọn rể, người ta là thật tâm thực lòng tuyển chọn cháu rể, họ lại đi quấy nhiễu một trận, đến lúc đó chỉ sợ sẽ chọc giận Long lão tướng quân, hình thức ngược lại không ổn.

“Đúng rồi, Kỳ Vương, rốt cuộc là ngài làm cái gì với Thái tử?” Tô Thanh hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.