Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 581: Náo xuống núi



Loan Loan tò mò hỏi: “Nói thì ra thuật dịch dung của Linh Lợi sao lại cao minh như thế? Ta với nàng ta ở một phòng, nhiều ngày như thế đều không thể nhìn ra nam nhân này là nàng ta, nàng ta hình như cao hơn rồi."

Ma ma cũng đi ra, cười nói: “Đâu là cao hơn rồi? Giày độn đế.”

“Lợi hại, lợi hại!” Loan Loan quyết định phải phong Linh Lợi làm thần tượng.

Ngược lại là Nhu Dao, khi nhìn Linh Lợi, có hơi suy tư.

Lúc này, có lẽ là không nên nghĩ đến những chuyện này.

“Tô Thanh thích Linh Lợi!” Nàng ta vẫn là không nhịn được nói.

Thương Mai và Loan Loan ngạc nhiên nhìn nàng ta, Loan Loan hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tô Thanh thích Linh Lợi?”

Nhu Dao cười khổ một tiếng: “Phải, hắn thích Linh Lợi.”

“Ngươi sao lại biết chứ? Chuyện từ khi nào?” Loạn Loan hỏi.

Nhu Dao hít thở sâu một hơi, đáy mắt hơi đỏ: “Bọn họ thật ra sớm đã biết nhau rồi, còn hắn từ khi nào thích Linh Lợi, ta không biết, trước khi đến Bắc Mạc, ta cười hỏi hắn, nói đợi chúng ta từ Bắc Mạc trở về thì chúng ta thành thân, hắn nói với ta đã có người mình thích rồi, người đó chính là Linh Lợi.”

Loan Loan thấy nàng ta buôn bã, cũng buồn theo, đưa tay ôm nàng ta: “Huyện chúa, ngươi không vui, muốn khóc thì khóc ra

đi.”

“Không có gì phải khóc cả.” Nhu Dao mỉm cười, đáy mắt lại có nước mắt dâng lên: “Ta từng thành thân, không phải hoàng hoa khuê nữ, hắn không thích ta cũng là chuyện bình thường.”

“Không, Tô Thanh không phải là người da mỏng như vậy, hắn và Linh Lợi nếu như sớm đã quen biết, vậy thì có lẽ sớm đã có tình cảm sâu đậm rồi.” Thương Mai an ủi.

“Không cần lo, không cần lo, ta quen rồi, ban đầu thích biểu ca, biểu ca cũng không thích ca, hiện nay thích Tô Thanh, Tô Thanh cũng không thích ta.” Nhu Dao lại hít thở sâu, ép nước mắt lại: “Xin lỗi, lúc này ta quả thật không nên nghĩ đến những chuyện này, xem thử những bách tính này, xem thử những thôn dân này, bọn bọ chỉ là muốn sống tiếp, ta không nên khát vọng quá nhiều, dù sao, ta còn sống tốt.”

Thương Mai là thật sự đau lòng cho Nhu Dao, trái tim của cô nương này thật sự rất tốt.

Tôn Phương Nhi đối với nàng ta, đối với người nhà của nàng ta như thế, nàng ta ngoài miệng nói oán hận, nhưng lại học y chữa bệnh cứu người thay nàng ta đền tội.

Nàng ta thích lão Thất, nhưng lão Thất không thích nàng ta, nàng ta cũng sẽ không quấn chết lấy. Hiện nay thích Tô Thanh, Tô Thanh có người mình thích, nàng ta cũng chỉ là chôn nỗi buồn vào trong lòng, nữ tử kiên cường ương ngạnh như thế khiến người ta đau lòng.

“Nhu Dao, tin tưởng ta, ngươi sẽ gặp được một người thật lòng thích ngươi, thương yêu ngươi, muốn ở bên ngươi cả đời, người này cũng nhất định là nhân trung long phượng.” Thương Mai nắm tay của nàng ta nói.

Nhu Dao cười, trong nụ cười mang theo nước mắt: “Không sao, cho dù không tìm được, ta mở một y quán, ta nhớ, Hồ Hạnh Nhi từng nói với ta, cuộc đời, không chỉ có mỗi tình yêu, còn có thể có nhiều truy cầu, có nhiều mục tiêu khác.”

Cô nương này thật tốt.

Thương Mai cũng cảm thấy lão Thất không có chấp nhận nàng ta, là tổn thất của lão Thất.

Loan Loan cũng muốn an ủi, nhưng không biết nói cái gì, vắt óc suy nghĩ một lát, nói: “Cũng không phải là không có ai thích

ngươi, Nam Hoài Vương không phải là rất thích ngươi sao?”

Nhu Dao lườm nàng ta: “Tặng ngươi, muốn không?”

Loan Loan cười khan một tiếng: “Không cần, ta có Tiêu Thác rồi.”

Bên đó, Linh Lợi đã đánh đám đại phu đó cả người xanh tím, đầu bánh bao rồi.

Nàng ta ném cây gậy đi, sải bước đi.

“Nàng ta đi đâu thế?” Loan Loan sững ra.

“Nàng ta đương nhiên phải đi cởi bộ quần áo đó rồi mới quay lại.” Thương Mai gõ vào cái đầu của nàng ta.

“Ồ!” Loan Loan mỉm cười.

Không lâu sau, quả nhiên liên thấy Linh Lợi từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một bó thảo dược, thấy đám đại phu đỡ lấy nhau, không ai giúp đỡ, trên người lại mang vết thương, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây là chuyện gì thế? Ai ở đây đánh người rồi?”

Thương Mai còn không nhịn được, quả thật là một nữ nhân phúc hắc.

Chẳng trách Tô Thanh thích nàng ta.

Ánh mắt của Lý đại phu quét qua, từ xa nhìn thấy Thương Mai, ông ta cảm thấy là Hạ Thương Mai cho người đánh bọn họ.

Ông ta vô cùng tức giận, kéo mấy đại phu đi tìm Tô Mộc.

Tô Mộc đang cách ly, Thương Mai tự nhiên không thể để bọn họ đi vào.

“Các ngươi muốn làm gì? Tô đại nhân mệt rồi, cần nghỉ ngơi.” Thương Mai ngăn cản.

“Các người đều thấy chúng tôi bị đánh, tại sao không tới giúp?” Lý đại phu chất vấn Thương Mai.

Thương Mai quay đầu nhìn Loan Loan: “Ngươi nhìn thấy không?”

Loan Loan mê mang lắc đầu: “Ta không nhìn thấy.”

“Các ngươi..." Lý đại phu tức đến ngây ra, dùng sức đập cửa: “Tô đại nhân, ngươi lập tức ra ngoài, giết người rồi.”

Tô Mộc ở bên trong nghe thấy tiếng ồn ào, kéo cửa ra, nhìn thấy mấy đại phu đều bị thương, không khỏi hỏi: “Sao thế? Lý đại phu, ngươi đi đánh nhau rồi sao?”

“Chúng ta ở đây bị người ta đánh, ngươi là chủ sự của nơi này, chuyện này ngươi có phải nên quản không?” Lý đại phu tức giận

nói.

“Đánh người sao? Vậy các ngươi có nhìn rõ là ai đánh không?”

“Nhìn rõ, nhất định là thôn dân của Mộc Trại này, ngươi lập tức phái người tìm ra người này.” Lý đại phu thẳng lưng, thịnh khí

bức người nói.

Tô Mộc nhìn Thương Mai, là xin ý tứ của Thương Mai, Thương Mai gật đầu với hắn ta.

Trong lòng Tô Mộc có tính toán, nói: “Nếu Lý đại nhân đã nói muốn tra triệt để, vậy thì tra triệt để.”

Hắn ta gọi một tiếng: “A Tứ, qua đây.”

Một binh sĩ đi tới: “Tô đại nhân.”

“Ngươi lập tức dẫn người đi lục soát, dẫn Lý đại nhân đi nhận người, bắt buộc phải tìm ra hung thủ đã đánh người.” Tô Mộc ra lệnh nói.

“Vâng!” A Tứ nhận lệnh, lập tức dẫn mấy người đi tìm.

Người trong khu phía đông của Mộc Trại, toàn bộ đều được tập trung ở bãi đất trống.

A Tứ đi đến trước mặt Lý đại phu, nói: “Lý đại phu, người đều đủ rồi, ngươi đi nhận đi, xem ai là người đánh ngươi."

Mấy nghìn người, đen xì xì đứng đó, bãi đất trống rộng lớn gân như không chứa hết.

Mấy tên đại phu đi xác nhận, bọn họ rất hận tên hung thủ đã đánh người đó, bắt buộc phải lôi hắn ta ra.

Tuy nhiên, tìm một vòng, đều không tìm được hung thủ vừa rồi đã đánh người.

Lý đại phu hỏi trưởng thôn: “Người đều đủ rồi sao?”

“Người không nhiễm bệnh, đều ở đây rồi, nếu như Lý đại phu cho rằng kẻ đánh người đều ở đây, có thể đến khu phía nam khu phía tây hoặc khu phía bắc để tìm.”

Trưởng thôn luôn hòa nhã, nhưng lần này cũng tức giận rồi, những thứ tranh ăn không chịu làm này, ông ta nếu trẻ hơn vài tuổi, cũng muốn đánh bọn họ một trận.

Khu phía nam là người nghi ngờ có bệnh, khu phía tây là người đã chứng thực có bệnh, mà khu phía bắc, là thi thể, có điều thiêu rồi, bảo bọn họ đến ba khu này tìm, ngược lại khiến mọi người cùng bật cười.

Mấy đại phu đều là người của cục Huệ Dân, bọn họ luôn được người ta tôn trọng, đi đến đâu, bách tính đều nịnh bợ bọn họ, bởi vì cục Huệ Dân là triều đình mở, giá chữa bệnh rẻ, tư nguyên nhiều, bách tính tự nhiên ủng hộ.

Đâu có từng chịu nhục như này?

Vì thế, bọn họ nháo đòi xuống núi, muốn tìm Trấn quốc Vương gia nói rõ ràng.

Thương Mai hận không thể cho bọn họ cút đi, mỗi ngày ở đây lãng phí cơm gạo, lại chỉ chỉ trỏ trỏ, quát mắng chửi bới, thật sự chọc giận người ta.

Nhưng, bọn họ từng ở Mộc Trại, xuống núi không thích hợp, tránh mang mầm bệnh xuống núi.

“Lý đại phu, tất cả mọi người đều không thể xuống núi, ngươi nếu như muốn thông báo với Vương gia, có thể dùng bồ câu đưa thư!” Thương Mai nói.

“Ngươi đây là muốn giam lỏng chúng ta sao? Dựa vào cái gì ngươi không cho phép chúng ta xuống núi chứ? Chúng ta cứ

muốn xuống núi.” Lý đại phu tức giận nói.

Thương Mai cũng không phí lời, nói với A Tứ: “Trói lại.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.