Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 575: Sợi dây sẹo xuất mã



Người xung quanh đều tụ lại, rần rần kinh ngạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đại phu của cục Huệ Dân cũng đều dừng lại, ôm tâm thái xem kịch vây lại.

“Vương phi, Tô đại nhân sao thế? Người tại sao trói Tô đại nhân?” Thôn dân Lý Phúc bước lên hỏi.

Thương Mai cũng không trả lời, tiếp tục kéo hắn ra ra ngoài.

Binh của Tô Mộc nhìn thấy hắn ta bị Thương Mai lôi, cũng vây lại, nhưng luôn tôn kính Thương Mai, nhất thời cũng không dám mạo phạm bước tới.

Mãi khi nhìn thấy Tô Mộc gần như sắp tắt thở rồi, mới có binh sĩ bước tới ngăn cản: “Vương phi, Tô đại nhân sắp không thở được rồi, người thả ngài ấy ra, có chuyện gì từ từ nói.”

Thương Mai đứng thẳng người, nhìn mọi người lục đục vây lại, bên khu phía tây, đám người Loan Loan cũng kinh ngạc nhìn sang, cô nới lỏng sợi dây sẹo, để Tô Mộc có thể thở.

Sau đó, cô nhìn mọi người, cao giọng nói: “Tô đại nhân của các ngươi, cho rằng ta đến Bắc Mạc không phải thật lòng chữa bệnh cho mọi người, mà muốn gây nên chiến tranh, tiếp tục cảnh hai nước tương tàn, ta muốn hỏi mọi người, trong đây có bao nhiêu người, có cùng suy nghĩ với Tô đại nhân nghĩ ta như thế?”

Lời này vừa dứt, ở đây bỗng chốc sôi sục lên.

Nhưng bọn họ cũng không có chỉ trích Tô Mộc, bởi vì từ khi động đất đến giờ, Tô Mộc túc trực ở đây, giúp cứu khổ cứu nạn, mọi người đối với hắn ta đều là rất biết ơn.

Chỉ là, cũng khuyên Tô Mộc, nói Vương phi không có tâm tư này.

Lý Phúc nói với Tô Mộc: “Tô đại nhân, hạ nhân luôn rất tôn kính ngài, cũng rất tôn kính Vương phi, tiểu nhân tuy cái gì cũng không hiểu, nhưng mấy ngày chung đụng với Vương phi, cảm thấy Vương phi là một người tốt, tuyệt đối sẽ không có lòng dạ bất chính”

Tô Mộc hô hấp thông thuận hơn một chút, thấy Thương Mai kích động cảm xúc của mọi người thì càng tức giận, sau khi nghe lời của Lý Phúc, hắn ta nói: “Các ngươi đừng bị nàng ta mê hoặc nữa, nàng ta chính là gây nên hoang mang cho Bắc Mạc ta, phương thuốc nàng ta cho, đến nay chữa khỏi được cho ai? Đều không có, thi thể của khu phía tây, mỗi ngày đều khiêng ra, có một ai khỏe lại chứ?”

Lời này là sự thật, quả thật đến nay, Thương Mai còn chưa chữa khỏi được cho một bệnh nhân nào cả.

Ngược lại ngoài hai người khác chuyển ra, bệnh tình ổn định nhưng cũng không có khỏe lại.

Có điều, tâm tư của bách tính rất đơn thuần, bọn họ tận mắt nhìn thấy sự vất vả của Thương Mai mấy ngày nay, cho nên lời này của Tô Mộc, không có khiến mọi người đối với Thương Mai nảy sinh nghi ngờ.

Trưởng thôn nói: “Tô đại nhân, bệnh dịch này đến dồn dập, nhiều đại phu như vậy cũng không phải cũng không có cách chữa khỏi mà”

Đại phu của cục Huệ Dân nghe lời này của trưởng thôn, liền có hơi không vui rồi, một đại phu đi ra nói: “Nàng ta là thần y Hoàng thượng đặc biệt từ Đại Chu mời tới, khả năng của ta sao mà so bì chứ? Chỉ là sau khi thân y này đến, chuyển hai người vào thì cũng không có nghiên cứu ra cách chữa trị bệnh dịch gì cả, ngược lại cho một phương thuốc nói gì mà vừa có thể giải độc vừa có thể tăng sức đề kháng, nhưng có tác dụng gì chứ, chữa không khỏi bệnh, mọi thứ đều là công cốc.”

Thương Mai cũng không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm người đó, để mặc bọn họ nói trước.

Lời nói này của đại phu của cục Huệ Dân giống như có một cây kim đâm vào trong lòng thôn dân, quả thật cô không phải là thân y sao?

Tại sao đến Mộc Trại lâu như vậy, cũng chưa nghiên cứu ra được phương thuốc gì chứ?

Mỗi ngày đều có bệnh nhân được khiêng ra, hơn nữa, cũng chỉ là căn dặn nói gì mà diệt chuột diệt sâu bọ, tình trạng bệnh này có liền quan gì với chuột sâu bọ chứ? Người có bệnh, tóm lại sẽ không phải là chuột mang đến không phải sao?

Cho nên, mọi người đều rì rầm nói chuyện riêng, ánh mắt nhìn sang Thương Mai, cũng nhiều hơn sự nghi ngờ và phức tạp.

Lão trưởng thôn chung quy hiểu sự đời, ông ta đưa tay đè xuống: “Mọi người bình tính, nghe lão hũ nói vài câu.”

Lão trưởng thôn đức cao vọng trọng, ông ta đi ra, mọi người đều yên tĩnh lại.

Lão trưởng thôn ho một tiếng, nói: “Tuy Vương phi đến nơi này cũng chưa có chữa khỏi được cho ai, nhưng mấy ngày nay, người nhiễm bệnh có phải giảm hơn trước rất nhiều rồi không? Trước đó thôn của chúng ta, một ngày ít nhất phải có bốn năm người nhiễm bệnh, nửa tháng nay thì đã chết mấy trăm đến nghìn người, nhưng từ sau khi Vương phi tới, cho chúng ta dùng thuốc, bốn ngày nay Mộc Trại của chúng ta chỉ có một người nhiễm bệnh, đây có phải là công lao của Vương phi không? Còn nữa, hai bệnh nhân chuyển vào phòng bệnh đó, đến nay còn chưa chết, bệnh tình còn ổn định rồi, có thể thấy, phương thuốc của Vương phi tuy không thể lập tức chữa khỏi, nhưng cũng có hiệu quả, tin chắc cho Vương phi thêm thời gian, Vương phi nhất định có thể tìm được cách chữa khỏi bệnh. Mộc Trại chúng ta đã như thế này rồi, còn có thể xấu đến

đâu nữa? Mọi người đừng đoán linh tinh, Đại Chu và Bắc Mạc nếu thật muốn đánh trận, trực tiếp đánh tới là được, cần thiết phái Vương phi đến đây sao? Đây không phải là để Bắc Mạc chúng ta cầm đằng chuôi sao?”

Trưởng lão Sơn Dã của Mộc Trại này, có thể nói ra những lời lẽ này, thật sự là khiến Thương Mai nhìn bằng con mắt khác.

Có điều, cũng kỳ lạ, bởi vì Mộc Trại và bên phía Tần gia có liền hôn, mưa dâm thấm lâu, tóm lại có thể học được một chút.

Lời này của lão trưởng thôn vừa dứt, một chút lòng nghi ngờ đó của mọi người đều mất rồi.

Nhưng, lại càng khiến Tô Mộc khẩn trương tức giận, bởi vì hắn ta cảm thấy mọi người đều tin tưởng Hạ Thương Mai, đây chính là mục đích của cô, cô đạt được rồi.

Hắn ta vô cùng khẩn trương, khi đang muốn nói chuyện, sợi dây sẹo đột nhiên siết chặt, một chút âm thanh hắn ta cũng không phát ra được, chỉ có thể khó nhọc hít thở.

Thương Mai lại đột nhiên thả Tô Mộc ra, thu sợi dây sẹo về trên cổ tay, nói: “Ở trong Mộc Trại này, ta không phải là Vương phi Đại Chu gì cả, ta chỉ là một đại phu, chữa bệnh là công việc của ta, ta biết Tô đại nhân không tin lời của ta, cho rằng ta nói quá về bệnh tình, nhưng ta nói cho ngươi biết, bất cứ hiêm khích ác ý nào đều sẽ trả một cái giá cực lớn, ngươi cảm thấy ta nói quá về tình trạng bệnh, vậy thì mời ngươi mở mắt ra, đi xem thử dịch bệnh ở Khí Thành, La Huyện, An Thành có đã bắt đầu lan rộng rồi hay không, ngươi đừng tin con số mà bọn họ trình lên, ngươi tự mình đi xem đi.”

“Ngươi không phải là nói ta không thể xuống núi sao? Thế nào bây giờ lại kêu ta đi rồi? Vương phi nói chuyện thật là tức cười, lộn xộn” Sau khi Tô Mộc được thả ra, hít thở sâu vài hơi, nghe thấy lời của Thương Mai thì vội vàng phản bác.

Thương Mai nhìn hắn ta: “Không sai, ta ban đâu không để ngươi xuống núi, là vì sợ ngươi bị lây nhiễm, ở trong Mộc Trại này, ta muốn triển khai công việc thì nhất định phải dựa vào Tô đại nhân ngươi, bởi vì ta không có nhân thủ, ngươi và ta một khi hiềm khích thì không thể hợp tác, người chịu tổn hại chính là bệnh nhân và thôn dân, ta biết ngươi không có tâm địa độc ác, chỉ là lòng tràn đầy nhiệt huyết, yêu nước yêu dân, nếu không ta hôm nay sẽ giết ngươi.”

Tô Mộc cười lạnh: “Vương phi khẩu khí thật lớn, giết ta sao? Chỉ sợ Vương phi không làm được, nếu là Nhiếp Chính vương còn ở đây, cũng không phải dễ dàng mà có thể giết được ta.”

Thương Mai nhìn hắn ta, đột nhiên nhếch môi cười, đập xuống sợi dây sẹo, sợi dây sẹo trực tiếp bay ra, sượt qua tai của Tô Mộc, sau đó đánh về phía cây táo tàu ở đằng sau hắn ta, có điêu một lát, cây táo tàu đó bỗng đổ rạp, cành lá rơi rụng.

Đây chẳng qua chỉ là chuyện trong tích tắc, cây táo tàu này liền thành những cành lá gãy rụng, mọi người ở đây đều sửng sốt nói không nên lời.

Tô Mộc thì sắc mặt lập tức thay đổi, gần như không dám tin vào mắt của mình, hắn ta đi qua, khuyu xuống chạm vào những cành lá đó, sau đó muốn cầm sợi dây sẹo lên, nhưng sợi dây sẹo vèo một tiếng bay lên, lại tự mình quấn trở lại cổ tay của cô.

Hành vi này còn càng gây sốc hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.