Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 570: CÃI NHAU



Xử lý xong thị vệ, Trấn quốc Vương gia thân thiện hàn huyên với Mộ Dung Khanh, nói chuyện rất bình thường, nhưng, từng chữ lại lộ cảm giác ưu việt.

Sau khi hàn huyên, chủ đề khẽ chuyển, hỏi Thương Mai: “Vương phi, có manh mối gì về dịch bệnh chưa?”

“Có một chút”Thương Mai nói.

“Có manh mối gì? Có tiến triển gì” Trấn quốc.

Vương gia nhìn cô hỏi.

Thương Mai biết ông ta muốn thăm dò bệnh tình, cũng biết ông ta muốn thăm dò tiến triển của phương thuốc, nhưng há có thể để ông ta biết quá nhiều?

Bèn nói: “Hiện nay điều biết được, là con đường lây lan dịch bệnh, khả năng thông qua tiếp xúc qua không khí, hô hấp, nước bọt, vết thương hở trên da…

mà lây nhiễm”

“Hô hấp?” Thần sắc của Trấn quốc Vương gia hơi thay đổi: “Vương phi là nói, khi những bệnh nhân này hô hấp, cũng sẽ lây lan bệnh địch”

“Không sai, cho nên Tô đại nhân chọn lựa cách ly là đúng” Thương Mai nói.

Trấn quốc Vương gia cười lạnh: “Nếu như hô hấp cũng có thể truyền nhiễm, há không phải là ai ai cũng sẽ bị lây nhiễm sao?”

Xem ra chỉ là kẻ dốt nát, ham danh.

Thương Mai lại nghiêm nghị nói: “Không sai, nếu như có bệnh nhân nói chuyện với Vương gia, sức đề kháng của Vương gia kém một chút, cũng sẽ bị lây nhiễm”

“Vậy vừa nãy khu phía tây mà chúng ta ở, là nơi bố trí bệnh nhân, bọn họ hô hấp ở bên trong, khí thoát ra cũng có bệnh sao?”

Người hỏi là Phương thừa tướng của Bắc Mạc, ông ta là cùng Trấn quốc Vương gia đến khu bệnh dịch an ủi hỏi han bệnh nhân trước.

“Có thể lý giải như thế”Thương Mai nói.

Phương thừa tướng chỉ cảm thấy không thể tin nổi: “Nếu là như thế, Bắc Mạc há không phải gánh chịu đại họa sao?”

“Không sai” Thương Mai lời ngắn ý gọn, chỉ là thông tin không tiết lộ quá nhiều, thậm chí ngay cả là dịch bệnh gì cũng không nói.

Trấn quốc Vương gia tự nhiên là không tin, dịch bệnh tuy phát trong cả khu, nhưng lượng người chết cũng không nhiều, hơn nữa người truyền bệnh cũng không phải đặc biệt nhiều, ít nhất trong Mộc Trại này, mấy nghìn người cũng chỉ có mấy trăm người nhiễm bệnh.

Trấn quốc Vương gia không biết, những người nhiễm bệnh này, ở Mộc Trại mà nói hàng trăm cũng tính là rất lớn, là người có 10% bị lây bệnh.

“Vậy chữa trị thế nào? Phương thuốc có rồi?”

Trấn quốc Vương gia hỏi.

Thương Mai nói: “Đã có chút manh mối rồi”

“Chỉ là có manh mối? Vương phi tiến vào khu dịch, cũng có 3 ngày rồi?” Trấn quốc Vương gia đề cao.

âm lượng, rõ ràng rất không vui.

“Không bằng Vương gia hỏi thử những đại phu ở khu dịch đó đi, khu dịch bùng phát đến nay có nửa tháng hơn rồi? Bọn họ tìm được manh mối gì Trấn quốc Vương gia liếc mắt qua đại phu của cục Huệ Dân, bọn họ đều không hẹn mà cùng cúi đầu, sau đó oán hận nhìn Thương Mai.

“Vậy Vương phi dự tính, khi nào có thể nghiên cứu ra phương thuốc?” Trấn quốc Vương gia kiên nhẫn hỏi.

Thương Mai suy nghĩ một lát: “Không thể nói chính xác khi nào, một hai ngày không chừng, ba bốn ngày không chừng, bảy tám ngày cũng không biết chừng”

Trấn quốc Vương gia cười, cười vừa châm chọc vừa lãnh khốc: “Vương phi đang đùa bản vương?”

“Vương gia cho rằng như vậy sao?” Thương Mai nhíu mày.

“Lẽ nào không phải sao? Có thể chữa trị không, Vương phi khi tiếp xúc với bệnh nhân liền biết rồi nhỉ?

Có thể nghiên cứu ra phương thuốc không, cũng đã 3 ngày rồi, còn chưa có kết luận, Vương phi không phải đang đùa bản vương thì là gì?”

Mộ Dung Khanh nghe thấy lời này, cười lạnh ột tiếng: “Vương gia nói lời này, khiến bản vương cảm thấy Bắc Mạc này thật là nơi long hổ quy tụ”

Mới tiến vào khu dịch ba ngày thì muốn phương thuốc, không có phương thuốc chính là đang trêu đùa, thật sự nực cười.

Sau đó Trấn quốc Vương gia hỏi bất cứ cái gì, Thương Mai đều che giấu vài phần, thậm chí, cuối cùng nói phải xem tình hình của bệnh nhân rồi rời khỏi.

Thương Mai đi rồi, liền chỉ còn lại Mộ Dung Khanh và Trấn quốc Vương gia nói chuyện.

Hai người bá chủ, nói chuyện tự nhiên là xoay quanh chiến tranh.

Ví dụ, trận chiến trạn này của Bắc Mạc và Đại Chu.

“Nhiếp Chính vương, bản vương luôn rất tò mò, Đại Chu các ngươi hiện nay binh lực không đủ, nhưng các ngươi cũng dám hưng binh đến phạm, chẳng lẽ Hoàng đế Đại Chu các ngươi lại là một kẻ đồ hồ?”

Mộ Dung Khanh xoay chiếc nhẫn trong tay, liếc.

nhìn Tô Thanh, hắn khinh thường trả lời vấn đề này.

Tô Thanh cười lạnh một tiếng: “Trấn quốc.

Vương gia mới là người thú vị thật sự, bốn chữ hưng binh đến phạm này dùng thật khéo, Đại Chu chúng ta phạm ai rồi? Là ai muốn nuốt cương thổ của Đại Chu ta? Phòng ngự trong mắt của Trấn quốc Vương gia, vậy mà là xâm phạm? Ví dụ hai người đánh nhau, một người càn ngược công kích, người còn lại phản kích lại thì không được sao?”

Trấn quốc Vương gia nhìn Tô Thanh: “Tiểu tử của Tô gia phải không? Mồm miệng sắc bén đó”

“Chê cười rồi!” Tô Thanh thản nhiên nói.

“Ngươi mồm miệng sắc bén, trên chiến trường, đa số là sợ chết” Trấn quốc Vương gia cười nói, lời nói rất xem thường.

Ông ta tự nhiên là xem thường Tô Thanh, nếu không phải là ỷ vào phong quang của tổ tiên, Tô Thanh hắn tính là cái thá gì.

“Vậy Trấn quốc Vương gia nhất định rất sợ chết rồi” Mộ Dung Khanh lành lạnh nói: “Nghe ngươi hôm nay thao thao bất tuyệt, thật ra cũng tính là người mồm miệng sắc bén”

Trấn quốc Vương gia nhìn Mộ Dung Khanh, mỉm cười: “Nhiếp Chính vương, ngươi biết ngươi bây giờ là ở trên đất của Bắc Mạc không?”

Mộ Dung Khanh cười lạnh nói: “Vậy Trấn quốc Vương gia biết, hiện nay Đại Chu binh cường ngựa khỏe, Bắc Mạc ngươi lương thực không đủ, nếu bản vương một khi không vui, dẫn binh đánh vào, Bắc Mạc các ngươi cầm cự được mấy ngày? Hơn nữa, Lương thực lần này của Bắc Mạc các ngươi tại sao bị đốt?

Sét đánh, đến ông trời cũng không định cho Bắc Mạc các ngươi đường sống, ngươi lại có mặt mũi gì ở đây diễu võ giương oai chứ?”

“Ngươi…” Trấn quốc Vương gia tức đến nỗi mặt mày xanh lè: “Ngươi nói linh tỉnh cái gì?”

Thương thảo bị sét đánh cháy, chuyện này tạm thời không thể công khai ở trong kinh, nhất là hôm nay còn có người của phái chủ hòa ở đây, phen hỏi han an ủi này chính là làm cho những người này xem.

Hiện nay những người này nghe thấy lời Mộ Dung Khanh nói, đã mang theo sự nghi hoặc nhìn hắn.

Thần sắc của ông ta chuyển biến rất nhanh, chủ đề chuyên biến càng nhanh: “Bản vương vừa rồi lời nói đã đắc tội nhiều, Nhiếp Chính vương đừng trách, đúng rồi, nghe nói tần lâu nổi tiếng nhất của Đại chu, bản vương thật sự muốn đi xem thử, người của Đại Chu thích nhất nhàn nhã, tần lâu cũng rất nhiều, bản vương ngưỡng mộ”

Chủ đề này, Mộ Dung Khanh tự nhiên là khinh thường trả lời.

Vì thế, Tô Thanh liền trả lời: “Tân lâu của Đại Chu nổi tiếng không nhiều, Xuân Tỉnh Lâu tính một cái, không như Bắc Mạc, trong kinh đô này đường lớn ngõ nhỏ, đều có đủ loại tần lâu lớn nhỏ, nói ra, tương lai cũng muốn đến xem thử”

Một tướng quân của phái chủ tướng đi cùng, nghe thấu Tô Thanh nói chuyện cứ mang ý châm chọc thì không khỏi cũng tức giậ ều nói người của Đại Chu âm nhụ, thích chơi trò miệng lưỡi, cũng thích dùng âm mưu, hiện nay xem ra, quả thật như thế”

Lời này, tương đương nói Đại Chu lắm kẻ gian xảo quỷ quyệt.

Tiêu Thác trước đó thấy mọi người khẩu chiến, hắn ta không có tiếp kịp, trong lòng nôn nóng, hiện nay nghe thấy tướng quân này nói chuyện thì lập tức có lời phản bác rồi: “Dùng âm mưu quỷ kế, điều này chứng minh chúng ta có đầu óc, không giống một số người, nhìn mặt to đầu to, nhưng nhìn một cái thì biết là kẻ vô dụng không có não”

“Ngươi nói ai là kẻ vô dụng không có não? Con người ngươi nói chuyện sao lại tổn thương người ta như thế?” Tướng quân đó cũng là một kẻ thô lỗ, xúc.

động, nghe Tiêu Thác nói, lập tức dựng lông rồi.

“Không nói ngươi, nhưng ngươi tự muốn nhận, ta cũng hết cách” Tiêu Thác trừng to mắt nói.

“Ngươi..” Tướng quân đó vốn từ kém, không biết phản bác.

Tô Thanh cười rồi, Tiêu Thác nói chuyệt không có kỹ xảo gì, nhưng tướng quân này, ngay cả Tiêu Thác cũng cãi không lại, có thể thấy thật là một tên không có não.

Trận đối đầu này tạm thời thiết lập quan hệ đối lập, Trấn quốc Vương gia nhìn Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh cũng nhìn ông ta, trong lòng hai người đều nghĩ cùng một câu thẳng thắn, ta muốn đùa chết ngươi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.