Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 568: CHÈN ÉP KỲ VƯƠNG



Kỳ vương gia thu liễm thần sắc: “Mộ Dung huynh, Phụng Thiên huynh đã từng nói kế hoạch của huynh với bản vương, cũng suy nghĩ rồi, thật ra bản vương trước đó cũng từng nghĩ, chỉ là huynh dù sao cũng là Nhiếp Chính vương của Đại Chu, bản vương là có hơi cố ky, có điều có lẽ giống như những gì ngươi nói, bản vương tự lừa mình dối người quá lâu rồi, tính cách cũng không quả quyết, mới sẽ luôn bị người khác.

dắt mũi, hiện nay Tân Châu lại về kinh đô, một mình bản vương là không làm được cái gì, nếu Mộ Dung.

huynh băng lòng, bản vương sẽ toàn lực phối hợp với huynh”

Mộ Dung Khanh hiện nay không dễ tin Kỳ vương gia rồi, ngược lại không phải là nói hắn ta có lòng che giấu, chỉ là ý chí của người này không đủ kiên định, hắn ta là có lòng người, lại thiếu mất dũng khí.

Thái tử của Bắc Mạc còn ở kinh đô, điểm này t, nhưng căn cứ theo tin tức từ ám vệ của hắn, Thái tử của Bắc Mạc đã khởi hành đi Đại Chu, cho.

nên, hẳn biết Thái tử đến Đại Chu, là giả.

Hắn cũng không ngại lời thẳng: “Kỳ Vương, bản vương hỏi ngươi, người đến Đại Chu làm con tin, là ai?”

Kỳ Vương không ngờ hắn hỏi như thế, thần sắc.

nhất thời không tự nhiên, trầm ngâm một hồi, mới nói: “Mộ Dung huynh biết rồi sao?”

Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Thái tử của Bắc.

Mạc còn ở kinh đô rêu rao, ngươi nói bản vương có thể không biết sao? Nhưng chuyện này bản vương đã che giấu, hiện nay tất cả mọi người trong kinh của Đại Chu đều cho rằng người đến Đại Chu là Thái tử của Bắc Mạc, có điều, bản vương nói cho ngươi biết, giấy không gói được lửa, trong lòng người ta đều rõ, nhưng hiện nay khác rồi, sau khi đình chiến, Bắc Mạc cũng phải nể sắc mặt của Đại Chu ta vài phần, ngươi là người thông minh, bản vương không nói trong quan hệ lợi hại bên trong, nếu như muốn Hoàng đế của nước ta toàn diện đình chiến tin tưởng ngươi, tin Hoàng đế của Bắc Mạc có lòng bồi đắp quan hệ hai nước, Thái tử bắt buộc phải biến mất một khoảng thời gian, Kỳ Vương nếu như có thể làm được điểm này, chúng ta lại bàn tiếp chuyện còn lại!”

Sắc mặt của Kỳ Vương có hơi do dự: “Biến mất?

Chuyện này chỉ sợ bản vương không thuyết phục được hắn, cũng không thuyết phục được Hoàng thượng và Tào hậu”

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Kỳ Vương không có cách khác sao?”

Kỳ Vương suy nghĩ một lát, vẫn là rất khó xử: “Cái này, rất khó”

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Kỳ Vương, ngươi muốn bản vương làm sao tin tưởng ngươi đây? Một chuyện đơn giản như thế, ngươi cũng không làm được, ngươi là không muốn đi làm hay là thật sự không làm được? Trong lòng ngươi hiểu, trong cung có người của ngươi, Thanh phi nương nương, chính là người của ngươi, sao không lợi dụng nàng ta? Ngươi nâng đỡ nàng ta đến vị trí nương nương, lẽ nào chỉ là muốn lấy chút tin tức sao?”

Kỳ Vương bị dọa giật mình, trợn tròn mắt: “Huynh sao lại biết được?”

Chuyện này, gân như không có ai biết, ngay cả Tào hậu cũng luôn cho rằng Thanh phi là người của bà †a, nghe theo sai bảo của bà ta.

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Dã tâm của Bắc Mạc ngươi bừng bừng, cũng không phải là chuyện ngày đầu tiên, các ngươi sẽ lưu ý chuyện của Đại Chu †a, bản vương cũng sẽ lệnh người tra rõ chuyện của Bắc Mạc”

Chuyện này, là Dạ vương nói cho hẳn, khả năng thâm nhập của Dạ vương ở Bắc Mạc rất mạnh, gần như mỗi ngành mỗi nghề đều có nhân thủ, Dạ Hương Vương này, thật ra một chút cũng không phế.

Thần sắc của Kỳ Vương thay đổi mấy lần, cuối cùng, cần răng: “Được, Mộ Dung huynh đợi tin của bản vương”

Mộ Dung Khanh thấy hẳn ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mới nói: “Được, bản vương đợi tin tốt của ngươi, có điều nếu như Kỳ Vương không có đầu mối, bản vương ngược lại có thể chỉ điểm một chút”

Kỳ Vương sững ra, nhìn chăm chăm vào hắn, bỗng chốc cảm thấy mình là bị Mộ Dung Khanh dẫn dắt tới, chỗ lợi hại của vị Nhiếp Chính vương này, hắn ta coi như lĩnh giáo rồi.

Sau khi Kỳ Vương đi rồi, Tô Thanh và Tiêu Thác đi tới.

Hai người vừa giúp bệnh nhân thay quần áo, sau đó rửa tay quay lại thì nhìn thấy Kỳ Vương đi rồi.

“Vương gia, hắn đáng tin không?” Tô Thanh đối với Kỳ Vương có oán khí rất lớn, hắn ta cảm thấy bọn họ là bị lừa đến.

“Đáng tin ngược lại thì đáng tin, chỉ là, hy vọng lần này có thể khí phách một chút, một đất nước, nếu không có sống lưng chính trực, không chống đỡ được hy vọng của một dân tộc” Mộ Dung Khanh nói.

Tô Thanh gật đầu: “Quả thật là như vậy, theo điều tra của chúng ta về phái chủ hòa của Bắc Mạc, thật sự có khí phách, nhưng quá nửa là người có chức quan hơi thấp, trọng thần của phái chủ hòa cũng không ít, nhưng những lão thần tử này, nói trắng ra, lòng dạ thì tốt, nhưng có lẽ lăn lộn lâu trên quan trường, bổng lộc hậu hĩnh, nhà to sản nghiệp lớn, không dám dễ dàng chạm vào giới hạn, mới sẽ bị phái chủ chiến chèn ép mãi”

“Bọn họ sợ, là vì biết Hoàng thượng cũng là người của phái chủ chiến” Tiêu Thác một câu nói thẳng tới sự thật.

“Tân Châu sắp tới kinh đô gặp mặt, kẻ địch của chúng ta rất mạnh, Tân Châu, Trấn quốc Vương gia, Tào hậu ba người liên thủ, phần thắng của chúng ta rất thấp, cho nên mọi hoạt động của chúng ta ở Bắc Mạc, đều phải âm thầm tiến hành, các ngươi thu dọn một chút, theo bản vương xuống núi, để Thương Mai không bị quấy rầy để nghiên cứu phương thuốc, nếu không chúng ta ở lại nơi này, chung quy sẽ liên lụy đến nàng”

Mộ Dung Khanh nói.

“Tân Châu này, Vương gia người đã từng nói chuyện với nàng ta, cảm thấy như thế nào?” Tô Thanh hỏi.

Mộ Dung Khanh nói: “Nàng ta lần này bàn chuyện đình chiến với bản vương, là vì Tân gia cũng chịu nỗi khổ của bệnh dịch, nàng ta là một người có quan niệm gia tộc rất mạnh, vinh dự của nàng ta, chính là vinh dự của gia tộc, tính cách của nàng ta, bản vương cũng không quá rõ, hơn nữa, có lẽ là lăn lội chốn sa trường lâu, nàng ta không có sự dịu dàng mà một nữ tử nên có, bất luận là nói chuyện hay là thái độ, đều là rất cứng rắn, đây là một nữ nhân bá đạo”

“Một bà cô không gả đi được” Tiêu Thác độc.

miệng nói.

Tô Thanh tủm tỉm cười một tiếng: “Ngươi thôi đừng nói nữa, Tân Châu ở Bắc Mạc, vẫn là có người theo đuổi, bao nhiêu người muốn bám vào Tần gia cái cây đại thụ này đó?”

“Lấy một con hổ cái về, cả đời này đều sống vô cùng uất ức, việc gì phải thế? Loan Loan nhà chúng ta tuy nói cũng hơi thô lỗ một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn giống một nữ nhân” Tiêu Thác mặt mày phơi phới nói.

“Khi nào giống nữ nhân chứ?” Tô Thanh tò mò hỏi, Loan Loan mà hẳn biết, bất luận cử chỉ ăn nói, đều không có vài phần dáng vẻ của nữ nhân.

“Khi bị bệnh, vô cùng ôn thuận ngoan ngoãấn”

Tiêu Thác nói.

Tô Thanh dùng ánh mắt ngươi đã hết thuốc chữa nhìn hắn ta: “Thích không?”

“Thích!” Tiêu Thác cười he he một tiếng: “Vô.

cùng thích”

“Bỏ đi, giả vờ thâm tình gì chứ? Ngươi ban đầu cũng không muốn lấy nàng ấy” Tô Thanh vạch trần hắn ta: “Không phải là vì của hồi môn của nhà bọn họ”

“Nàng ấy chính là của hồi môn tốt nhất!” Tiêu Thác nghiêm mặt quát: “Tô Thanh, ngươi không tim không phổi, phớt lờ tình cảm của Nhu Dao, ta không muốn nói ngươi, nhưng ngươi đừng bôi nhọ tình cảm của ta và Loan Loan”

Tô Thanh ừm một tiếng: “Phải, ta biết ngươi rất thích Loan Loan”

Dư quang nơi khóe mắt của hản, nhìn thấy Loan Loan đứng ở cạnh cách bọn họ không xa.

Nhu Dao cũng có mặt.

Tô Thanh hơi nhíu mày, Nhu Dao, không phải là mẫu hình mà hẳn thích. Hẳn thích làm bạn, làm huynh đệ với Nhu Dao, nhưng làm thê tử, thật sự không được.

Hắn không giống với Tiêu Thác, Tiêu Thác là bất tri bất giác, thật ra hẳn ta sớm đã thích Loan Loan, Tiêu Thác là hồ đồ.

Nhưng hắn không phải, hắn rất rõ cảm tình của mình, hắn có người mình thích, chỉ là người này…

Bỏ đi, không nghĩ nữa, chuyện chính quan trọng hơn Chỉ là nói không nghĩ nữa, lại nhìn thấy người đi ra, ánh mắt của hắn khóa chặt, nhìn nàng ấy, đáy mắt dần dâng lên tia phiền muộn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.