Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 508: Đứa Trẻ Vô Lại



Vừa nói xong, mọi người đều chấn động.

Duy chỉ có Dạ vương khẽ nhếch miệng lên, như là đã sớm đoán được.

Trần thái quân thấp giọng nói: “Đi, trở về rồi nói.”

Thương Mai không biết đã trở về Huệ Khánh Cung như thế nào, trong lòng chỉ cảm thấy bi phẫn, có nỗi bực dọc, ấm ức, căm giận không thể nói thành lời.

Vì cô, cũng vì lão Thất.

Tráng Tráng hỏi tình hình, Thương Mai cũng Trần thuật lại một lần.

Lương vương ngồi xuống, lẩm bẩm: “Sao lại như vậy chứ? Bao nhiêu ngày qua của chúng ta đều uổng phí cả sao?”

Dạ vương nhàn nhạt nói: “Ngươi đó, hỏi ra được lời như vậy chứng tỏ ngươi không phải người làm việc cho Hoàng đế rồi.”

Lương vương ngẩng đầu lên: “Hoàng thúc đã sớm biết Phụ hoàng sẽ đưa ra quyết định như vậy sao? Nhưng tại sao chứ?”

“Tại sao à?” Dạ vương cười lạnh: “Nghĩ thôi là biết rồi, đảng phái của Quý thái phi vốn không thể nào tiêu diệt được, giờ cũng đã bị tiêu diệt cả rồi, bây giờ trong triều các quan đều là người của lão Thất, ngươi cảm thấy, Hoàng thượng sẽ để mặc chuyện này xảy ra sao?”

“Chẳng lẽ làm Hoàng đế không phải là mong mọi quan đều quy thuận sao?” Lương vương thật sự không hiểu.

Loading...

“Không, vào lúc quan trọng, thì cần các quan quy thuận, ví dụ như lúc chiến tranh, nhưng giữ nước thì lại không cần nữa, mỗi người đều có tính cách riêng, cách hành sự riêng, dã tâm riêng, làm Hoàng đế không thể nào hoàn toàn không chế một người được, chỉ có thể thông qua cách cản trở

để kiềm chế, trong triều tốt nhất là phải chia đảng phái, chỉ khi chia đảng phái mới có thể kiềm chế lẫn nhau được.”

“Nhưng mà, chia đảng phái cũng phải xem thời điểm chứ?” Lương vương không dám đồng ý tùy tiện với cách làm này: “Giờ đây thù trong giặc ngoài, giặc ngoài chưa giải quyết hết, thù trong đã nổi lên, chẳng lẽ không nên áp chế lại sao? Áp chế được nội loạn mới có thể một lòng chống địch chứ.”

Dạ vương nhìn Thương Mai: “Ngươi hiểu rõ rồi sao?”

Thương Mai nặng nề nói: “Sao mà không hiểu được chứ? Hoàng thượng vừa nói là ta đã hiểu rồi."

Dạ vương nói: “Ngươi cũng không cần cảm thấy ấm ức, ngươi tuyệt đối không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, và cũng không phải người thảm nhất là vật hi sinh của hoàng quyền."

Trần thái quân nhìn Thương Mai: “Đúng vậy, con có công lao, là Bồ Tát sống trong lòng bách tính, con được bách tính đưa lên vị trí cao, Hoàng thượng buộc phải kéo con xuống, nếu không, con có thể giúp đỡ cho quyền lực của Nhiếp Chính vương, trực tiếp uy hiếp đến quyền lực trung ương.”

Thương Mai cười khổ: “Con hiểu, mọi người không cần phải giải thích với ta” Cô nên nghĩ đến từ sớm, nhưng mà, cô vẫn luôn cho rằng Hoàng đế là ngoại lệ, bây giờ nghĩ lại, có gì là ngoại lệ đâu chứ? Một người vì đế vị của mình, đến tình yêu và dục vọng cũng có thể khống chế, còn có gì mà không làm được nữa đâu?

Thương Mai cảm thấy chán nản, có một cảm giác lạnh lẽo lan ra từ trái tim, giống như sau khi bạn vượt qua hàng vạn khó khăn, tưởng rằng cuối cùng cũng có thể đứng trên đỉnh núi ngắm ánh nắng, lại nhận ra còn có một ngọn núi cao khác không thể vượt qua được, mà lúc này, bạn đã hết sức rồi.

Cô nhìn Tráng Tráng, sắc mặt Tráng Tráng lạnh nhạt, nàng là vật hi sinh đầu tiên, là vật hi sinh của hoàng quyền, về quyết định này của Hoàng đế cũng không thấy kì lạ.

“Giữ lại đám người đó là để kiềm chế lão Thất, còn ta gánh cái tội này, cứ nghĩ tới là thấy khó chịu.” Thương Mai ngẩng đầu nhìn Dạ vương: “Ta không cam lòng, ngươi có cách gì không? Trước kia mấy người tính làm thế nào?”

Ánh mắt Dạ vương sáng lên: “Ngươi vẫn còn muốn làm gì đó nữa sao?”

“Cho dù ta gánh cái tội danh này, ta cũng phải gây âm ĩ một trận.” Thương Mai nghiến răng nói.

Dạ vương võ tay: “Tốt, tốt lắm, bản vương rất tán thưởng người muốn chết thê thảm như vậy, nếu ngươi đã muốn làm lớn chuyện, bản vương sẽ theo ngươi, dù sao mọi chuyện cũng âm ï đến mức này rồi ”

Dạ vương nhìn Trần thái quân: “Người có sợ hay không?”

“Sợ gì chứ? Sợ chết sao?” Lão thái quân trừng mắt nhìn hắn: “Lão thân ngửi cả mùi quan tài rồi, sợ gì nữa chứ?”

Lương vương có chút ngơ ra: “Gây chuyện thể nào đây? Phía bên phụ hoàng định xử lí Quý thái phi thế nào?”

“Nói là tìm cách khiến bà ta tự vẫn, sau đó tuyên bố ra bên ngoài là đột tử” Thương Mai nói.

Trần thái quân cười lạnh: “Tuyên bố đột tử? Chuyện này là không thể nào, người ngoài chắc chắn sẽ suy đoán, đến lúc đó, sau khi tội danh con giết Quý thái phi bị định đoạt, đằng chuôi sẽ nằm trong tay ông ta, người ngoài sẽ không nói là Quý thái phi đột tử, chỉ nói là bà ta bị con bức chết mà thôi”

“Đúng vậy, con bức chết mẹ chồng của mình, lão Thất cũng phải gánh tội danh bất hiếu này, có vết nhơ này, láo Thất sẽ khó mà làm gì được.” Thương Mai nói.

Dạ vương nhìn Thương Mai: “Kế hoạch ban đầu của bản vương là để Nghi quý phi làm một vở kịch, giờ đây vở kịch này vẫn cần tiếp diễn, ngươi có muốn tham gia không?”

“Nghi quý phi?” Thương Mai không biết hắn đã tìm Nghi quý phi: “Ngươi nói kế hoạch ban đầu của bọn ngươi đi”

Năm người ở cùng một chỗ, bàn luận một canh giờ.

Sau đó, mọi người lẳng lặng rời đi.

Chuyện này vẫn chưa thể lập tức làm lớn lên được, vẫn còn phải đợi thêm, đợi sắp xếp thỏa đáng, đợi mọi người đều chuẩn bị xong.

Thương Mai không cần phải ở trong Hi Vi Cung, bèn đi thăm Tôn Phương Nhi.

Tôn Phương Nhì vẫn chưa thể rời giường, miệng vết thương đang hồi phục rất tốt, ngự y chăm sóc rất ổn.

Vừa hay Hạ Lâm vào cung, mang theo một ít bánh ngọt do đích thân Đan Thanh huyện chủ làm cho Thương Mai.

Hạ Lâm thấy Thương Mai ở trong phòng của Tôn Phương Nhi bèn chạy thẳng tới, vừa hay Thương Mai đang xem vết thương cho Tôn Phương Nhi, Hạ Lâm thoải mái bước vào không chút cố kị, Tôn Phương Nhi tức giận nói: “Ngươi đi ra ngoài!”

Hạ Lâm ngơ ra, ấp úng nói: “Ta làm sao?”

Tôn Phương Nhi nhanh chóng kéo chăn che bụng mình lại, sắc mặt lạnh lùng: “Cút!”

Hạ Lâm ấm ức quay người chạy ra ngoài, bánh ngọt trong tay rơi xuống đất.

Thương Mai nhàn nhạt nói: “Ngươi tức giận như thế làm gì? Hắn có biết gì đâu, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

“Hắn mà còn là đứa trẻ sao?” Tôn Phương Nhi không vui nói: “Chưa thấy đứa trẻ nào lớn như vậy, nếu như có phải, thì cũng là một đứa trẻ vô lại."

“Được rồi, ngươi cũng đâu phải là không biết hắn.” Thương Mai kéo chăn ra, tiếp tục đắp thuốc cho nàng.

Đắp thuốc xong, Thương Mai nhặt bánh ngọt dưới đất lên, đi ra ngoài.

Hạ Lâm ngồi trên bậc thêm bên ngoài điện, sắc mặt lạc lõng.

“Tỷ tỷ, ta đã đắc tội với tỷ tỷ tiên nữ sao? Ta làm sai gì rồi?” Hạ Lâm bất an hỏi.

Thương Mai ngồi xuống, sờ mặt hắn, đứa trẻ này, nói về lí luận chất độc thì nói đâu ra đấy, nhưng trong cuộc sống thì vẫn là một đứa trẻ ngốc.

“Không sao, sức khỏe của tỷ tỷ đó không tốt, bị thương rồi, vết thương đau, khó tránh tâm trạng không tốt tìm người trút giận, không phải cố tình nhằm vào Hạ Lâm đâu.” Thương Mai an ủi.

“Tỷ ấy vẫn chưa khỏe sao?” Hạ Lâm quay đầu nhìn vào trong điện, đương nhiên là không nhìn thấy Tôn Phương Nhi, sắc mặt vẫn có chút lo lắng bất an: “Ta nghe thấy tỷ ấy nói ta là một đứa trẻ vô lại, vô lại là sao chứ?”

“Vô lại... Thương Mai cười: “Vô lại là từ không tốt, chỉ là nàng không hiểu ngươi thôi, đợi sau khi nàng hiểu rõ ngươi sẽ không nói ngươi như vậy nữa.”

“Vậy sau này ta không vào đó nữa” Hạ Lâm nói.

“Ừm, ngươi đừng vào nữa cũng được” Thương Mai không muốn thấy Hạ Lâm phải chịu ấm ức nữa, Tôn Phương Nhi này cũng thật nhỏ mọn, không phải nàng biết Hạ Lâm là một đứa nhỏ ngốc rồi sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.