Người kia từ tốn nói: “Yên tâm, sẽ không đau khổ quá lâu đâu, dù vừa nãy ta có thể giết ngươi ngay, nhưng ta lại thích dùng độc, bởi vì dùng độc có thể giá họa cho người khác.”
Hàn Thanh Thu kẹp cổ mình lại, ngã nhào xuống, khuôn mặt thống khổ, nàng ta hoảng sợ nhìn người kia, ánh mắt nghi vấn hoảng sợ.
Người kia cúi người, khẽ cười nói: “Phu nhân, thật ra, nếu ngươi muốn vĩnh viễn bảo vệ thân phận Tiêu phu nhân thì cách tốt nhất chính là ngươi chết đi. Ngươi chết cũng quá muộn rồi, nếu ta là trưởng công chúa thì đã giết ngươi trước khi ngươi thành thân với Tiêu Kiêu rồi, còn khiến ngươi chết rất thảm.”
Nụ cười của nàng ta toát lên vẻ phong tình, quyến rũ khó nói, giống một đóa hoa anh túc nở rộ đến cực hạn, vừa đẹp lại vừa có độc.
Nàng ta lấy từ tay áo ra một cây trâm hoa, ném xuống mặt đất, rồi mở cửa, lướt qua người thị nữ đã ngất xỉu, biến mất trong màn đêm.
Trước khi ý thức của Hàn Thanh Thu phiêu tán, bên tai còn vang lên lời Tiêu Kiêu: “Ta không quan tâm ngươi có nhận hay không, ta để phong thư bỏ vợ ở chỗ này, ngươi có thể tiếp tục sống ở phủ tướng quân với thân phận phu nhân tướng quân, nhưng ngươi chỉ là tướng quân tướng quân, chứ không phải phu nhân Tiêu Kiêu ta.”
Đó là đêm tân hôn.
Khi đó, nàng ta tràn đầy vui sướng vì trở thành cô dâu của hắn, nhưng chờ nàng lại là một phong thư bỏ vợ, còn có áo cưới hắn thiêu hủy. Nàng ta không thể lấy phong thư bỏ vợ đó ra, hắn biết nàng sẽ không lấy ra, cũng sẽ không thông báo cho thiên hạ biết, bởi vì, bọn họ là do Hoàng thái hậu tứ hôn, một khi chuyện hắn bỏ vợ đêm tân hôn bị Hoàng thái hậu biết được thì hắn sẽ bị hoạch tội, vị trí chủ tử mà nàng ta phí hết tâm tư có được cũng sẽ bởi vậy mất đi.
Nàng ta cầm thư bỏ vợ, vẫn luôn chờ hắn, chờ hắn đi đến bên cạnh nàng ta. Nàng ta cảm thấy hắn sẽ đến, đến lúc đó, nàng ta có thể trả lại thư bỏ vợ cho hắn.
Nhưng nàng ta còn chưa chờ được hắn đến thì đã chờ được tin bọn họ cùng tự sát.
Nàng ta thật không cam tâm!
Hôm sau, người của phủ Đại tướng quân vào cung bẩm báo, nói Hàn Thanh Thu đã chết rồi, không thể vào cung yết kiến.
Hoàng thái hậu kinh hãi, Hàn Thanh Thu chết rồi, có nghĩa nàng ta mãi mãi là phu nhân của Tiêu Kiêu, danh phận đã định, không thể sửa đổi.
Nhưng tại sao Hàn Thanh Thu lại chết? Hoàng thái hậu hạ lệnh truy xét đến ngọn nguồn.
Tất nhiên, tin Hàn Thanh Thu chết cũng truyền đến phủ Lương vương, sau khi nghe, Thương Mai không hề nói gì, chỉ hờ hững gật đầu.
Hôm nay, Trần Thái Quân cũng sang đây thăm Lương vương, Trần Thái Quân đã nghe được tin tức, sau khi đi vào bà lập tức hỏi Thương Mai: “Hôm qua ngươi đi phủ Đại tướng quân, hôm nay đã có tin Hàn Thanh Thu chết rồi, ngươi đã nói gì với nàng?”
Thương Mai nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ là hai phụ nữ nói chuyện tâm tình mà thôi.”
“Uống một chút rượu, nàng nói nàng rất yêu Tiêu Kiêu, nói nàng cảm thấy rất khó chịu, ta cũng bày tỏ tự thông cảm.”
Lão thái quân cười lạnh: “Nàng tất nhiên đau khổ, đồ cướp về trước sau gì cũng phải trả, không còn tình cảm thì còn mạng, có gì đáng thông cảm chứ? Đúng rồi, là ngươi giết sao?”
Thương Mai cười: “Có khả năng sao? Sao ta lại phải giết nàng?”
“Lão thân thật hi vọng là ngươi giết.” Lão thái quân căm giận nói: “Chết trong tay người khác còn vu cáo hãm hại ngươi, thật là đáng tiếc.”
Thương Mai cười nói: “Lão thái quân hà tất phải tức giận chứ? Ai giết không phải cũng giống nhau sao? Dù sao cũng đã chết rồi, huống hồ, giết ít đi một người thì sẽ nhiễm máu ít đi một chút.”
Lão thái quân nhìn cô: “Ngươi không nghe rõ lời lão thân vừa nói với ngươi sao?”
“Nghe rõ chứ.”
“Lão thân đã nói cái gì?”
“Người nói hi vọng là ta giết Hàn Thanh Thu, kết quả Hàn Thanh Thu là chết trong tay người khác còn liên lụy ta bị vu cáo hãm hại.”
Lão thái quân nheo mắt lại, cảnh cáo nói: “Ngươi không hề lo lắng ư? Nghe nói hiện trường có nhặt được vật phẩm tùy thân của ngươi.”
“Ta đi tìm Hàn Thanh Thu, không cẩn thận rơi đồ vật cũng có thể hiểu được.”
“Nàng trúng độc mà chết, sau khi nghiệm chứng thì chén của nàng có độc, ngươi uống chén không độc.”
Thương Mai tiếp tục cười: “Đương nhiên ta uống chén không có độc, nếu không ta đã sớm chết rồi.”
“Ngươi thật không lo lắng sao?”
“Không lo lắng, ta không làm, thanh giả tự thanh.” Thương Mai thoải mái nói.
Trần Thái Quân chịu thua: “Được, nếu đã như vậy, lão thân đi phí công rồi, gần đây lão thân bận bịu, không rảnh rỗi quản những chuyện lộn xộn đó.”
“Nếu là chuyện lộn xộn thì không cần hao tâm tốn sức, lão thái quân vẫn nên chuyên tâm chuẩn bị hôn sự đi, đã định ngày chưa?”
“Định rồi, mười ngày sau.”
Thương Mai kinh ngạc: “Vội như thế ư?”
“Con vịt tới tay thì phải tranh thủ thời gian nấu, tránh cho bay mất.”
Thương Mai suy nghĩ một chút: “Nói có lý, ta cũng là khách mời chứ?”
“Ở trong danh sách, người không đến, vẫn có thể nhận lễ.” Lão thái quân ngang ngược nói.
Thương Mai cười: “Người và lễ đều sẽ đến.”
Lão thái quân thở dài một hơi: “Tình hình Lương vương thế nào?”
“Phương hướng phát triển tốt.”
Lão thái quân thấp giọng chửi mắng: “Thật đáng chết, lễ của Lương vương rất lớn, hoàng hậu tạo nghiệp, nếu không tới được, lão thân ghi hận hoàng hậu cả đời.”
“Lễ của Lương vương đã đưa rồi, cây dừa và rượu Tiêu Thác đề thân. Hắn vốn cầu thân với Ý Nhi, nhưng đã bị Tiêu Thác trộm đi rồi.”
Lão thái quân hơi kinh ngạc: “Tiêu Thác có tiến bộ như vậy sao? Không hổ là cháu rể lão thân.”
“Được, người về đi, bao che khuyết điểm này cũng che đến phủ Lương vương rồi, tên trộm vặt này còn có người ủng hộ, kỳ quặc quái gở.” Thương Mai bật cười.
“Lão thân đi đây, hai ngày nữa lão thái thái đến, lão thân phải trở về thay đổi một chút.” Lão thái quân phiền não nói.
“Lão thái thái?” Thương Mai nhất thời chưa lấy lại tinh thần, nhà họ Trần bọn họ còn có một lão thái thái?
“Bà cố của Loan Loan, Loan Loan xuất giá, bày ấy nói muốn tới chuẩn bị.”
Thương Mai hừ một tiếng: “Mẹ chồng người hả? Sao thế? Quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt?”
“Cũng không phải, bà ấy đối với lão thân rất tốt…” Lão thái quân xua xua tay: “Thôi, thanh niên các ngươi không hiểu đâu.”
Nói xong, bà vẻ mặt ưu sầu rời đi, còn Thương Mai cảm thấy kinh ngạc.
Mộ Dung Khanh còn chưa có trở lại, hôm nay vừa sáng đã vào triều thảo luận chính sự, bình thường đến buổi trưa hay buổi chiều mới có thể trở về.
Tình hình Lương vương đã tốt một chút, ma lực của ái tình rất mạnh mẽ, dưới sự chăm sóc của Ý Nhi, hắn đã ổn định nhiều, nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng, Thương Mai cũng không thể đánh cược nhất định sẽ tốt lên.
Hắn cũng tỉnh táo hơn rồi, hôm nay đã có thể tự uống mấy ngụm thuốc.
Sáng sớm nay Tô Thanh đã quay về, sau khi bẩm báo tiến trình, lại vội vàng ra ngoài.
“Vẫn chưa có tin tức sao?” An Thân Vương hỏi.
Thương Mai nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa có.”
“Chỉ còn lại hai ngày.” An Thân Vương lo lắng nói.
Sắc mặt Thương Mai cũng vô cùng căng thẳng: “Ta đã để Hạ Lâm và mẫu thân ở phủ công chúa, hai ngày nữa, nếu không được, dẫn ra trùng bảy đốt xem có thể châm cứu một lần hay không.”
An Thân Vương không nói, châm cứu cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì ba ngày, hơn nữa theo lý thuyết lần châm cứu thứ hai phải ngắn hớn lần thứ nhất, cố gắng chỉ có một hai ngày.
Buổi trưa, quả thật có người nha môn tới cửa, là Kinh Triệu Doãn Lương đại nhân tự mình đến mang theo bổ đầu tới tra hỏi.
Đúng lúc Mộ Dung Khanh trở về, Lương đại nhân sợ hãi vấn an, giải thích tình hình với Mộ Dung Khanh, sau đó dè dặt nói: “Lần này hạ quan đến chỉ là hỏi một chút, theo lệ.”
Mộ Dung Khanh nghiêm nghị nói: “Cái gì theo lệ? Nếu có gì nghi ngờ thì phải hỏi, đừng nói là Vương phi, dù bản vương bị tình nghi thì cũng phải xử lý theo luật pháp.”
Lương đại nhân luôn miệng nói: “Là, là, hạ quan nói sai, hạ quan nói sai.”
Mộ Dung Khanh ừ một tiếng, chắp tay sau lưng đi vào: “Vào hỏi đi.”
Thương Mai ở bên trong đã nghe thấy lời nói nghiêm nghị chính nghĩa của hắn, đi ra nhìn thấy hắn vẻ mặt uy nghiêm đi vào, nhìn rất ra dáng Nhiếp Chính Vương, hết sức cao ngạo, không còn gì để nói.
“Lương đại nhân!” Thương Mai hơi khom người.
“Vương phi đa lễ, đa lễ!” Lương đại nhân vội vàng hoàn lễ, không hề có vẻ coi Thương Mai là người bị tình nghi.