Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 373: Đúng là kỳ tích



Nàng hít mũi, sau đó duỗi tay chỉnh sửa tóc của hắn, cẩn thận cột lại mớ tóc rối, sua đó duỗi tay lướt qua mày và mắt hắn, giống như muốn xác định hắn chính là người mà nàng quen biết.

“Ta không có sao hết, ngươi không nên đi tìm Thái Tử, tìm Thái Tử còn liên lụy để bản thân bị đánh, ngốc thật.” Ý Nhi nói, bởi vì ở đây có rất nhiều người, nàng hơi mất tự nhiên, giọng nói cũng hơi run,

Nàng ngừng một lúc, quay qua hỏi Thương Mai: “Ta phải nói gì?”

Thương Mai lau khóe mắt: “Nói gì cũng được.”

Ý Nhi ồ một tiếng, quay đầu lại nắm chặt tay Lương Vương, nhưng mà sợ nắm đau hắn, cuối cùng lại đổi thành để tay của hắn đè lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ta không buôn bán nữa, mẹ nói ta không kiếm bạc được, còn bị người ta lừa mãi, nên không làm nữa, bây giờ ngày nào ta cũng đều ở nhà chăm Bốn Mắt, sáng dẫn nó ra ngoài đi dạo một lần, giữa trưa dẫn nó đi dạo một lần, buổi tối dẫn nó đi dạo thêm lần nữa, lúc ta dẫn Bốn Mắt ra ngoài đi dạo thì ta sẽ nhớ ngươi, ta từng thử đi tìm ngươi, nhưng mà ta không biết ngươi ở đâu, Kinh Thành lớn thế này, ta đã hỏi rất nhiều người, hỏi bọn họ có biết ngươi hay không, bọn họ đều nói bọn họ không quen ai tên là Đại Đầu cả, nhưng thật ra có một người nói biết người, muốn dẫn ta đi tìm người, nhưng lại đòi năm lượng bạc, ta quay về trộm bạc của mẹ cho người đó, hắn lại không dẫn ta đi, lấy bạc xong rồi chạy mất, cuối cùng ta còn bị mẹ đánh.”

“Mẹ ta đánh người ác lắm đó, thấy cái gì là quơ đại đánh ngay, lần đó ta nói với nàng ta trộm năm lượng bạc, nàng quơ chổi lên đánh ta luôn, đánh ác lắm… Nhưng mà sau đó mẹ sẽ bôi thuốc cho ta, còn an ủi ta, ngươi đừng buồn, mẹ của ngươi cũng sẽ an ủi ngươi thôi.”

Ý Nhi nói một lúc rồi không biết nói gì nữa, thật ra nàng cũng không có gì hay để nói, cuộc sống của nàng rất bình thường.

Suy nghĩ một lúc, nàng quay đầu nhìn Thương Mai, khẽ hỏi: “Ta có thể hỏi hắn vài câu không?”

“Đương nhiên là được.” Thương Mai nói.

Mặt Ý Nhi hỏi đỏ ứng: “Nhưng ta không muốn để mọi người nghe được lời ta hỏi hắn.”

“Vậy nếu không chúng ta đi ra ngoài, hay là ngươi ghé sát vào tai hắn hỏi.” Thương Mai nói.

Ý Nhi suy nghĩ một lúc, cảm thấy bảo bọn Thương Mai đi ra ngoài cũng không tốt, dù sao mọi người đều quan tâm hắn, chắc chắn muốn trông hắn.

Vì thế, nàng cúi người khẽ nói vài câu vào tai hắn, ngươi khác đều không nghe được, Thương Mai cũng không nghe thấy, nhưng mà sau khi hỏi xong, mí mắt của Lương Vương lại hơi nhúc nhích, ngón tay cũng hơi cử động.

Mọi người nín thở nhìn, không dám nói gì.

Mặt Ý Nhi như bị lửa đốt, mọi người đều tò mò nàng đã hỏi gì.

“Ngươi lại nói, lại nói gì với hắn đi.” Thương Mai thúc giục.

Ý Nhi ồ một tiếng, cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nếu như ngươi đồng ý thì đến tìm mẹ ta nói chuyện, ngươi phải khỏe lên đó.

Cuối cùng Lương Vương cũng từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh ngắm nhìn Ý Nhi, cố rặn ra được một tiếng khàn khàn: “Được!” Sau đó, mọi người nhìn thấy hai mắt hắn hơi ướt, có hơi kích động.

Ý Nhi cười hệt như một đứa bé, lại cười ra nước mắt: “Ngươi tỉnh rồi? Làm ta sợ muốn chết.”

Thương Mai vội vàng ra lệnh: “Nhanh lên, mau bưng thuốc lên.”

Hắn tỉnh, vậy đã có thể uống thuốc rồi.

Lương Vương uống thuốc, sau đó miễn cưỡng vươn tay lau nước mắt trên mặt Ý Nhi, nhẹ nhàng cười nói: “Đồ ngốc!”

“Ngươi sẽ khỏe lại sao?” Ý Nhi túm tay hắn, mặt nhăn lại, vừa lo lắng vừa nghiêm túc: “Tiêu tướng quân nói bây giờ ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân, ngươi phải khỏe lại.”

Lương Vương nói: “Được.”

Hắn nằm sấp rất mệt, nhưng cũng không có cách đổi tư thế khác, chỉ có thể tiếp tục nằm sấp như thế, hắn cô gắng quay đầu sang hướng Ý Nhi, cứ nhìn nàng mãi, cũng không để cho nàng buông tay.

“Ngươi nói chuyện cùng ta!” Giọng Lương Vương khô khốc, hơi không thể khống chế được mí mắt.

“Nói gì đây? Ngươi muốn nghe cái gì?” Ý Nhi vội vàng hỏi.

“Bốn Mắt đâu?” Lương Vương hỏi.

“Ở cùng mẹ của ta, có phải ngươi muốn gặp nó không? Ta đi dẫn nó đến.” Ý Nhi nói.

“Không, ngươi đừng đi!”

Ý Nhi trấn an: “Được, ta không đi, ta nhờ Tiêu tướng quân dẫn Bốn Mắt đến.”

Thật ra Lương Vương cũng không phải muốn gặp Bốn Mắt thật, lúc hắn ở cạnh Ý Nhi, Ý Nhi luôn dẫn Bốn Mắt theo, lúc Ý Nhi buôn bán, Bốn Mắt sẽ nằm rạp dưới chân nàng, nàng thích kể mấy chuyện thú vị của Bốn Mắt nhất, kể rất sống động, mặt mày hớn hở.

“Bốn Mắt ngoan không?” Lương Vương cố gắng chống đỡ mí mắt đang muốn khép lại, hỏi.

“Không ngoan, cứ thích đánh nhau, còn tham ăn, trộm gà của đại nươn kế bên ăn, đại nương nhà kế bên tìm mẹ đòi bạc, mẹ bảo Bốn Mắt không phải của nhà chúng ta, nó tự đến, bảo đại nương nhà kế bên tự đi mà xử lý, đại nương nhà kế bên tưởng Bốn Mắt là chó nên đi qua dắt nó, bị Bốn Mắt dọa sợ tông cửa chạy trốn luôn, sau đó ta trộm bạc đi trả cho đại nương nhà kế bên, đại nương nhà kế bên còn mắng ta nữa.”

Lương Vương cười cười, nhưng hai mắt lại từ từ khép lại.

Ý Nhi nhìn hắn đầy lo lắng, sau đó quay đầu hỏi Thương Mai: “Hắn sẽ chết sao?”

Thương Mai sờ trán hắn, cảm nhận nhiệt độ đã hạ thấp một chút, hơi yên tâm: “Yên tâm đi, hắn không sao, dần hạ sốt rồi.”

Nhiễm trùng sẽ nhanh chóng cướp sạch tinh thần hắn, xâm nhập vào sức đề kháng của hắn, hắn sẽ trở nên rất mệt mỏi, không có sức.

Tối nay mọi người đều rất sợ hãi, Ý Nhi kiên quyết muốn nhờ Tiêu Thác đi dẫn Bốn Mắt đến, nàng tưởng Lương Vương muốn gặp Bốn Mắt, nàng nói một người khi bị bệnh thì tốt nhất là nên làm theo yêu cầu của hắn.

Tiêu Thác không dẫn Bốn Mắt đến được, cần Lưu Nguyệt tự dẫn đến, trước khi đến, Lưu Nguyệt hỏi Tiêu Thác: “Đúng rồi, cái tên Thái Tử Lương Quốc Tống Đoan Dương có ở trong Vương phủ không?”

“Không, sao hắn lại ở đấy chứ?” Lưu Nguyệt nghe Tiêu Thác nói như thế, mới đồng ý dẫn Bốn Mắt đến.

Lúc đến, trời đã sáng, An Thân Vương Lễ Thân Vương dẫn theo Vương Phi A Man lại đây, bọn họ vốn ở trong phủ công chúa, sau khi biết được tin lập tức đến đây xem thử, bên phía phủ công chúa do Việt Đông Vương trông nom.

Trần thái quân cũng đến, dẫn theo mười hai vị tướng quân đến, đương nhiên mọi người không ở lại trong phòng, vào trong thăm một chút rồi đều ra sân.

Lưu Nguyệt dẫn Bốn Mắt đi vào, nhìn thấy một đống người, có hơi mâu thuẫn.

Nhưng mà Ý Nhi đã chạy ra kéo tay nàng: “Mẹ, ta dẫn mẹ đi gặp Đại Đầu ca ca.”

Lưu Nguyệt dắt Bốn Mắt đi vào, Bốn Mắt ngoan ngoãn nằm ở mép giường.

Thương Mai nhìn Lưu Nguyệt, khẽ nói: “Phu nhân đến rồi? Cảm ơn!”

Lưu Nguyệt lạnh nhạt nói: “Chuyện nhỏ thôi.”

“Phu nhân cũng có thể làm một chuyện nhỏ khác.” Thương Mai nói một cách đầy hàm ý.

“Được voi đòi tiên.” Lưu Nguyệt vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt như cũ.

Mộ Dung Khanh biết được là Lưu Nguyệt, cũng không nói gì, lúc trước Thương Mai đã khẳng định rằng nàng ta sẽ giao sừng huyết linh dương ra, nếu bây giờ vạch trần thân phận của nàng, chỉ sợ nàng sẽ mất tự nhiên ngược lại thành chuyện xấu.

Mọi người đều thầm hiểu rõ, nàng chắc chắn không muốn để Tống Đoan Dương biết nàng đang ở đây. Đặc biệt là hôm nay có rất nhiều người có mặt, nàng lại càng cẩn thận hơn.

Lương Vương lại tỉnh lại thêm lần nữa, Thương Mai lại gọi người đến đút thuốc, thấy hắn dần hạ sốt, cũng không xuất hiện tình trạng sốt cao động kinh, cô nói thẳng: “Nguy hiểm thật, đúng là kỳ tích.”

Lại nói, sáng hôm sau Tống Đoan Dương thức dậy đã nghe thị vệ nói tình hình của Lương Vương tối hôm qua rất nguy kịch, hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng nên đến thăm hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.